"Phù." Tiếng Vân Cẩm thét lên, chắp hai tay, dùng lực chỉ về hướng chân trời phía tây.
Trong phút chốc, một ánh sáng đỏ rực lao thẳng về phía chân trời, thiên nhãn của hắn xé toạc tầng tầng lớp lớp mây bao phủ, để lộ ra một khe hở.
Chỉ thấy ở đó, phượng tinh và ngôi sao sáng chói ở phía tây nối liền lại với nhau, bầu trời nổi bật, ánh sáng rực rỡ chiếu xa vạn dặm.
Vân Cẩm nhất thời ngẩn ra, lại ngưng tụ linh lực lần nữa. Đột nhiên một cơn đau ngực truyền đến, linh lực cứ thế mà tiêu tan.
Đồng thời thiên nhãn đóng kín. Che giấu thứ gì đó vô hình nóng bỏng. Bầu trời khép lại trong chớp mắt, mây mù che lấp những ngôi sao hợp thành.
Vân Cẩm lảo đảo, một chân quỵ xuống quỳ trên đất, một ngụm máu tươi phun ra ngoài. Nhan sắc thanh nhã tuyệt thế lại trắng bệch như giấy.
Yên lặng chăm chú nhìn vũng máu tươi trên đất, Vân Cẩm không nhúc nhích, săc mặt xanh trắng lẫn lộn, ngực đau đến khó tả.
Hồi lâu, sắc mặt như ngọc dần hồi phục, cơn đau từ ngực truyền tới cũng dần bình phục, người đang quỳ chậm rãi đứng dậy. Vân Cẩm lấy ra một chiếc khăn lụa trắng, nhẹ nhàng lau đi máu tươi ở khóe miệng. Phất ống tay áo một cái, tất cả máu tươi dính trên khăn lụa lẫn dưới đất đều biến mất, không nhìn ra chút dấu vết nào.
Sau đó, Vân Cẩm ngẩng đầu, nhìn chân trời phía tây, gương mặt như ngọc mơ hồ toát ra một ánh sáng u ám.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-bon-kinh-hoa/3272085/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.