*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Búnn.
Tôi thuê một gian ký túc xá đơn trong trường học, dù quan hệ với bạn học tốt hơn trước kia rất nhiều, cũng sẽ tham gia một ít hoạt động trong lớp, nhưng tôi vẫn thích ở một mình hơn, tôi thích hưởng thụ yên tĩnh khi ở một mình.
Khó chịu nhất phải kể tới buổi tối, quyển sách được đặt bên gối kia bị lật hết lần này tới khác, nhớ nhung thật sự giống như thủy triều vậy, từng đợt nối tiếp nhau xông tới, có khi nhớ anh đến không ngủ được, tôi liền ngồi dậy xem phim, xem rồi xem, một đêm cứ qua đi như vậy, có lẽ nửa chừng cũng mơ mơ màng màng mà ngủ mất.
Mỗi tuần tôi sẽ gọi điện về nhà một lần, lần lượt nói vài lời với bọn họ, Dương Thiên cũng không có gì khác thường, có thể thấy được hiệu quả của thuốc cũng không tệ lắm, anh không nhớ rõ đêm đó xảy ra chuyện gì, hơn nữa tôi cẩn thận, cũng không để lại dấu vết gì trên người anh, tôi không biết mình có ác quá không, tôi sợ anh nhớ, lại có chút mong chờ anh sẽ nhớ, lại còn hi vọng anh chậm rãi tiếp nhận cách tồn tại khác của tôi.
Ban ngày mẹ tôi vẫn rảnh rỗi như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-y-vi-yeu-dien-cuong/1923033/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.