*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Búnn.
Một năm trước ba liền tự động về hưu, khiến cho Dương Thiên càng ngày càng bận rộn, bình thường bọn tôi chỉ có thể gửi tin nhắn vào giờ cơm, gọi điện thoại 10 phút trước lúc đi ngủ, tôi cũng nghi ngờ là ba cố ý.
“Dương Thiên, mai em không muốn đi đâu.” Tôi làm ổ trong lòng anh chơi xấu.
“Không được, em đã chậm hơn một tuần rồi, anh chỉ xin trường nghỉ một tuần cho em thôi, năm nay là năm cuối rồi, kiên trì một chút nữa, anh rảnh sẽ tới thăm em.” Trong giọng Dương Thiên còn có chút khàn, vô cùng gợi cảm.
“Em biết rồi, anh không cần liều mạng làm việc như thế, em rảnh sẽ trở lại, còn có thể giúp anh một ít.” Sao tôi có thể cam lòng để anh chạy tới chạy lui, thân thể làm bằng sắt cũng không chịu được, còn tôi đã năm tư rồi, hoàn thành học phần, đưa trước luận văn cũng không ảnh hưởng gì.
Ba và mẹ vui sướng đi du lịch vòng quanh thế giới rồi, vì tạo điều kiện cho bọn họ, Dương Thiên không thể không cố gắng khuếch trương quy mô công ty, sau khi tốt nghiệp chắc chắn tôi phải về đây hỗ trợ, hơn nữa đến lúc đó tôi có thể kề vai chiến đấu với anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-y-vi-yeu-dien-cuong/1923031/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.