Một buổi chiều cuối hè oi ả, hai người ngồi bên lương đình hóng mát. TùngHiền thì dính chặt với chiếc xe lăn gỗ. Thiên Kim ngồi trên đùi y, tựavào lòng y như một con mèo ngoan hiền. Họ có một thói quen phí phạm làhay lặng im lúc bên cạnh nhau như thế này. Thời gian không còn nhiều,nhưng chỉ cần được ở bên đối phương, thì mỗi giây mỗi phút cũng vô cùngđáng giá. 
- Hôm trước muội vì sao lại gãy tay. – Y vuốt ve bên tay vẫn còn bó thuốc của nàng. 
- Kẻ xấu đột nhiên xuất hiện. Muội đã dùng hết trí tuệ, cùng võ côngkiên cường chống trả. Nhưng không hiểu tại sao khi đối chưởng cùng hắnlại bị xung kích mãnh liệt, văng đi xa cả mấy thước. – Nàng kể lể vôcùng hào hùng hoành tráng. 
- Là do đối phương võ công cao hơn muội. Trong chưởng đó chắc chắn cómang theo nội lực. Muội chỉ mới học được võ kỹ, không có căn bản nộicông thì làm sao đấu lại người ta. – Y thở dài. 
- Vậy dạy muội nội công đi. – Nàng nhỏm dậy, mắt hấp háy nhìn y mong chờ. 
- Ta bây giờ không thể ... – Y cười sầu muộn, sau đó lại ho vài tiếngcoi như phụ hoạ cho lý do lực bất tòng tâm của mình. – Hơn nữa, luyện võ cần có thời gian. Nội công có thâm hậu hay không thì phải dựa vào tậpluyện. Năm năm coi như sơ nhập, mười năm coi như thuần thục, hai mươinăm chỉ mới tiểu thành. Ta do luyện theo phương pháp gia truyền, đến nay đạt được khoảng ba mươi năm công lực, miễn cưỡng cũng coi như có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-y-sao-tranh-khoi/1611833/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.