Dạo gần đây, nàng phát hiện ra thỉnh thoảng trong hộc bàn trang điểm cónhét vào một bài thơ. Thời gian không đều nhau, có khi cách hai ba ngày, có khi bảy tám ngày mới thấy. Tất cả đều chỉ có thơ, không có bất kỳlời đề tự nào, không có tên người gởi; chỉ là nàng cảm nhận được tìnhcảm sâu đậm của từng nét chữ trong thơ mà thôi.
“Thanh xuân toả liễu lãnh tiêu phòng;
Cẩm trục đình châm ngại điểm trang.
Thanh dạng độ liên phi phất lục;
Đạm hi tàn cúc thất sơ hoàng.
Tình si dị tố liêm biên nguyệt;
Mộng xúc tằng liêu trướng đỉnh sương.
Tranh khúc cưỡng khiêu sầu mỗi bạn;
Oanh ca nhật vĩnh các tiêu hương.”
(Đề mỹ nữ đồ, Phạm Thái)
Hương tiêu gác vắng nhặt ca oanh;
Bận mối sầu khêu cưỡng khúc tranh.
Sương đỉnh trướng treo từng giục mộng;
Nguyệt bên rèm tỏ dễ si tình.
Vàng thưa thớt cúc tàn hơi đượm;
Lục phất phơ sen đọ dáng thanh.
Trang điểm ngại chăm dừng trục gấm;
Phòng tiêu lạnh lẽo khoá xuân xanh.
Tất cả đều là thơ tình. Rất rõ ràng, không phải nét chữ của Quang Phiviết nên, nàng thường đi lại trong thư phòng hắn nên có thể phân biệt rõ ràng. Một bên là dùng nét đậm, chữ vuông đầy khí lực; một bên là dùngnét thảo bay bướm như phong vân. Hai con người, hai tính cách hoàn toàntrái ngược. Hắn có việc gì sẽ trực tiếp nói cùng nàng. Còn cái ngườitặng thơ kia, dường như hoàn toàn không có ý định xuất hiện.
Nàng không phiền khi có người tặng thơ cho mình, thậm chí lâu ngày còncó một chút mong ngóng chờ đợi. Thơ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-y-sao-tranh-khoi/1611829/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.