“Kim Ngọc Đa”. Lôi Tuấn bảo cô: “Đi tìm anh cô, bảo tôi nhờ cậu ta tìm một bệnh viện và mời bác sĩ tốt nhất, kiểm tra thật kỹ sức khỏe và sắp xếp thỏa đáng cho mấy bé gái này giúp tôi”. “Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ”. Kim Ngọc Đa nghiến răng, nhanh chóng bước tới khích lệ tinh thần mấy cô bé. Dù sao cũng đều là nữ giới với nhau, nên chẳng mấy chốc cô đã lấy được niềm tin của mấy cô bé. Nội tâm trẻ con thật sự rất ngây thơ! Các cô bé đi theo Kim Ngọc Đa, lần lượt bước lên hai chiếc xe. “Mặt sẹo, qua đây”, Lôi Tuấn đột nhiên quát lên. “Dạ, anh Tuấn”. Cả người mặt sẹo chấn động, vô thức quỳ một gối xuống. “Hỏi cung!” Lôi Tuấn chỉ vào tên canh gác đang bị giữ chặt, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm cậu dùng cách gì, phải tra ra cho bằng được, những đứa trẻ này rốt cuộc bị kẻ nào nhốt ở đây?” “Anh Tuấn cứ yên tâm ạ, cứ giao cho tôi”. Mặt sẹo nói xong liền tung một cước giẫm lên mặt người nọ, sau đó rút ra một con dao găm. Lôi Tuấn đi ra bờ sông ngồi xuống, châm một điếu thuốc lá… Sau lưng anh, một tràng tiếng gào rú thảm thiết!
Lôi Tuấn không mảy may xúc động, chỉ mải suy nghĩ, cô bé gọi anh là bố kia rốt cuộc là ai? … Mười phút sau. Mặt sẹo bước tới, nhỏ nhẹ thưa: “Anh Tuấn, đã hỏi ra được rồi”. “Nói đi”, Lôi Tuấn điềm tĩnh nói. “Cũng vừa khéo, chủ nhân của bãi đỗ xe bỏ hoang này, anh cũng biết đấy”. “Ai?”, Lôi Tuấn bỗng nhiên xoay người lại. “Chồng chưa cưới của cô hai nhà họ Tần, Trần Uy!” “Thì ra là tên khốn đó!” Lôi Tuấn bỗng đứng lên, trên người anh như đang bốc hỏa. Mặt sẹo vô thức lùi lại mấy bước. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Lôi Tuấn trong bộ dạng như vậy! Không hổ danh là điện chủ Thiên Vương Thần Điện, Hoa Hạ chiến thần, mặt sẹo hoàn toàn có lý do để tin rằng, Lôi Tuấn của hiện tại cho dù đối mặt với hơn trăm tên cường giả, thì anh cũng làm cỏ sạch sẽ trong chốc lát mà thôi. Sát khí của chiến thần tỏa ra đằng đằng thật đáng sợ! “Đến nhà họ Trần”, Lôi Tuấn phủi mông, đứng lên bước đi.
Khi anh đi ngang qua chỗ tên canh gác kia, bất ngờ tung chân đá mạnh một cước… Tên kia bị hất văng lên trời. Cước thứ hai… Tên kia bị văng vào trong xe, xương cốt toàn thân hắn làm bể cả thanh chắn. Chết! Chiếc xe này chính là mồ chôn hắn. … Chạng vạng, tại biệt thự nhà họ Trần. Bố con nhà họ Trần ngồi trong phòng khách, đối diện tất nhiên là cô hai nhà họ Trần. “Tần Mỹ Ngọc, cô nói vậy là sao?”, Tần Uy cười quái gở. “Anh Uy à, em đi theo anh lâu như vậy, cũng phải có chút tiền bồi thường chứ?”, Tần Mỹ Ngọc giận dữ huỵch toẹt ra. “Bồi thường?” Trần Uy cười như điên: “Ha ha ha ha… Cô nghĩ cô là ai hả? Tiên nữ à? Chẳng qua chỉ là một con đàn bà đê tiện dở con dở bà mà thôi, tôi tiếp cận cô chẳng qua vì những mối làm ăn của nhà họ Tần”. “Khốn kiếp, anh quá đáng lắm rồi”, Tần Mỹ Ngọc càng giận dữ hơn. “Cơ mà… nhà họ Tần các người lại mọc ra một nhân vật lớn đấy, không ngờ, đúng là không ngờ”, Trần Uy vuốt cằm. “Anh Uy…” Tần Mỹ Ngọc đột nhiên lật mặt, trưng ra bộ dạng đê tiện rẻ tiền: “Vừa rồi em nói đùa thôi, lần này em tới là muốn hợp tác làm ăn với nhà họ Trần”. “Đã tóm được ông chủ Kim rồi còn muốn hợp tác với chúng tôi sao?”, Trần Uy kinh ngạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]