Mặt Lôi Tuấn lạnh băng, anh cúi người, nhất thời không dám tin vào những gì vừa thấy!
Chiến trường.
Xác chết chất chồng khắp nơi.
Những chuyện này đối với Lôi Tuấn mà nói, là chuyện thường ngày.
Nhưng lúc này, cảnh tượng trong chiếc xe phế liệu lại khiến anh trợn tròn mắt, không thể tin được!
Trong xe, vừa lạnh vừa ẩm ướt.
Dưới nền bừa bãi lầy lội, bốc mùi hôi thối, những thứ đó có lẽ là phân và nước tiểu.
Mười mấy bé gái quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, có cao có thấp, nhưng bé nào cũng gầy trơ xương, đám nhỏ hoảng loạn chen chúc nhau, ánh mắt đầy sợ hãi, tựa như một bầy chim trụi lông đang run rẩy!
“Mặt sẹo”.
Lôi Tuấn đột nhiên cảm thấy tim mình nhói lên, thuận tay đưa lên ôm ngực.
“Anh Tuấn, anh sao vậy?”, mặt sẹo căng thẳng hỏi.
“Đây là nhân gian…hay là địa ngục?”
“Đây…”
Mặt sẹo là đại ca thường xuyên nhuốm máu, cũng được xem là quen với những cảnh khốc liệt.
Nhưng lúc này, hắn cũng rất đau lòng.
Người bình thường đều khó có thể chấp nhận được cảnh này.
Còn những bé gái này lại bị kẻ nào nhốt ở đây?
“Từng người, từng người một, dẫn xuống xe”.
Lôi Tuấn không đành lòng nhìn nữa, ngoay người bước xuống phòng giam.
“Đã đến đủ rồi”.
Mặt sẹo hất mặt về phía chiếc xe kêu lên: “Có bao nhiêu người, báo cáo lên”.
“Mặt sẹo”, Lôi Tuấn gọi.
“Dạ, sao anh Tuấn?”, mặt sẹo vô cùng ngạc nhiên.
“Nhẹ nhàng một chút, đừng làm họ bị thương”.
“Tôi biết rồi ạ”.
Mặt sẹo của hiện tại là một người bề ngoài gai góc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vuong-dien-ha-tro-lai/1045663/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.