Chương trước
Chương sau
Tổng giám đốc tập đoàn Kim Đỉnh vội vàng cúi người bước đến.
“Dự án Kim Hoa Building giao cho nhà họ Tần làm đi”.
“Vâng thưa ông chủ”.
“Còn nữa, sau này nhà họ Tần có gì cần thì phải đáp ứng tất cả”.
“Tôi hiểu rồi, thưa ông chủ”.
Tổng giám đốc Lâm Đông Thăng rất giỏi nịnh bợ.
Mặc dù không hiểu ông chủ của mình rốt cuộc bị làm sao, nhưng hắn ta nhìn thấy sĩ quan cấp cao của sở tác chiến vẫn luôn đứng chờ ở đó, thì liền hiểu được người ở rể đang ngồi trước mặt đây tuyệt đối là một nhân vật có địa vị cực kỳ cao.
Cơ hội có thể tiếp xúc với bà Lôi như thế này, Lâm Đông Thăng cầu còn không được nữa là.
“Ái dà, nói sai rồi”.
Lôi Tuấn đột nhiên vỗ trán.
VietWriter.vn
“Sao vậy anh Lôi, tôi đã làm gì sai sao?”, ông chủ Kim lại một lần nữa đứng dậy.
“Nhanh ngồi, nhanh ngồi đi”.
Lôi Tuấn vội vẫy tay bảo ông chủ Kim ngồi xuống, cười nói: “Gần đây quan hệ giữa bà xã tôi và nhà họ Tần có hơi căng thẳng, nhà họ Tần đã cắt mất chi phí của chúng tôi, đang chuẩn bị cắt đứt mọi quan hệ với chúng tôi, cho nên…chúng tôi căn bản không thể đại diện cho nhà họ Tần được”.
“Xin anh chỉ rõ thêm”, ông chủ Kim lo lắng đến nỗi lại bắt đầu đổ mồ hôi.

“Hahaha…”
Lôi Tuấn cười nói: “Nói cách khác, bây giờ chúng tôi không có tư cách đại diện nhà họ Tần, cũng không thể giúp nhà họ Tần bàn chuyện làm ăn, chuyện vừa nãy cứ xem như tôi chưa từng nhắc đến đi”.
“Ái dà, con rể à!”
Đột nhiên, Trương Quế Trân – chủ nhà họ Tần hét lớn.
Ngay sau đó.
Tất cả mọi người trong nhà họ Tần đều điên cuồng ào đến… Bảo vệ ở đây đều là những người tinh nhuệ tài giỏi.
Trong nháy mắt, người nhà họ Tần đã bị khống chế, không thể tiến lên trước.
“Con rể à, hiểu lầm, đều là hiểu lầm mà thôi…”
Trương Quế Trân liều mạng giãy dụa, muốn đi đến chỗ Lôi Tuấn, nhưng căn bản không thể.
“Em rể à, hôm đó mọi người chỉ nói đùa mà thôi”, Tần Mỹ Kiều nói.
“Đúng vậy đó em rể, đều là người một nhà mà!”, Tần Mỹ Ngọc nói lớn.
“Các vị à, chúng tôi là người nhà họ Tần, Lôi Tuấn là con rể tôi”.
Trương Quế Trân định thuyết phục bảo vệ, nhưng không có lệnh của ông chủ Kim, bọn họ không thể nào đi vào đó.
Người nhà họ Tần vô cùng sốt sắng, lòng như lửa đốt.
“Haha, người một nhà?”
Thương Lam nói nhỏ: “Vào nhà họ Tần mấy năm nay, thật sự giống như nằm mơ vậy”.

“Ừm, đúng vậy!”
Lôi Tuấn phụ họa thêm: “Phận làm con rể như tôi cũng không dễ dàng gì”.
Hồ Mị Nhi ngồi bên cạnh, cười nhạt.
Ông chủ Kim là tai to mặt lớn trong giới thương nghiệp, đương nhiên là thông minh tuyệt đỉnh.
“Khốn kiếp”.
Ông chủ Kim đập bàn, nói: “Anh Lôi, không ngờ ở nhà họ Tần anh lại phải chịu khổ như vậy, bây giờ chỉ cần anh nói một câu, tôi sẽ khiến nhà họ Tần biến mất”.
Sĩ quan cấp cao của sở tác chiến Ngô Bân đứng bên cạnh, khẽ cau mày.
Ông ta bất giác quay đầu lại liếc nhìn cảnh sát trưởng đứng cách đó không xa.
Cảnh sát trưởng lập tức hiểu ra, nhanh chóng ra lệnh cho cấp dưới cấm mọi người quay video.
“Ông chủ Kim, anh thật sự hiểu lầm rồi”.
Giọng Trương Quế Trân hơi khàn, nghe ông chủ Kim nói vậy, càng thêm hoảng loạn.
“Em ba, chị là chị cả đây mà!”
“Em ba, chị là chị hai đây, có gì hiểu lầm thì chị xin lỗi em”.
Hai chị em nhà họ Tần ngày càng sợ hãi, một lòng muốn được tha thứ.
Thương Lam của hiện tại, không còn như trước nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.