Trần Uy cười khẩy nói: “Không nhìn thấy xung quanh đều bị đuổi đi rồi sao? Người phụ nữ lúc nãy rõ ràng là đang giúp Lôi Tuấn, hình như bọn họ có quan hệ rất thân thiết”. Sao hắn lại dám chạm vào tay của vợ Lôi Tuấn chứ? “Chị dâu…nhìn chị quen quen?” Ông chủ Kim nhoẻn miệng cười, chợt nhận ra: “Tôi nhớ ra rồi, chị chính là đệ nhất mỹ nhân ở thành Hương Giang mà mấy cậu thanh niên hay đồn đại đó sao? Không phải chị có một người chồng…” “Không phải chứ!” Ông chủ Kim đột nhiên quay đầu nhìn Lôi Tuấn, lẩm bẩm: “Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, hóa ra là thế, hóa ra là thế! Anh Lôi muốn đến đây trải nghiệm cuộc sống ư?” “Ông chủ Kim đã quên chuyện tôi ra khỏi khu rừng đó như thế nào rồi sao?” “Đương nhiên là tôi nhớ”. “Lời bố dặn không thể làm trái được”. VietWriter.vn “Tôi hiểu rồi!” Cuối cùng tâm trạng của ông chủ Kim mới thả lỏng hơn, nói: “Anh Lôi, nếu như chúng ta lại gặp nhau thì chính là duyên phận ý trời, nếu anh có chuyện gì cần giải quyết, tôi nhất định sẽ làm hết mình, bất chấp gian nguy”. “Đúng thật là có chút chuyện”. Lôi Tuấn liếc mắt nhìn Thương Lam, sau đó lại nhìn ông chủ Kim nói: “Tôi nghe nói công ty cậu có một dự án của Kim Hoa Building đang trong quá trình đấu thầu. Trước đây do giám đốc Vương phụ trách, sau đó giám đốc Vương đã xảy ra sự cố”.
“Không phải chứ!” Ông chủ Kim kinh ngạc nói: “Lẽ nào Vương Đại Cường…” Lôi Tuấn khẽ gật đầu. “Tôi hiểu rồi!” Ông chủ Kim thở dài, Lôi Tuấn thực sự là một người đại nhân đại lượng. May là ông chủ Kim có quen biết Lôi Tuấn, ít nhất năm đó từng giúp anh nghe ngóng một vài tin tức. Nếu không chọc giận bà xã của điện chủ, e là hiện tại nhà họ Kim đã không còn nữa rồi. “Xin anh Lôi chỉ rõ hơn”. Ông chủ Kim vô cùng mong đợi nhìn Lôi Tuấn. “Là như thế này”. Lôi Tuấn giải thích: “Bà xã tôi là người nhà họ Tần, lúc trước rất muốn giúp nhà họ Tần giành được dự án này, nhưng đáng tiếc thân phận của cô ấy vẫn không đủ cao, không biết bây giờ có còn cơ hội không?” “Chỉ vậy thôi sao?”, ông chủ Kim kinh ngạc hỏi. “Đúng vậy, chỉ có chuyện này thôi”. “Không cần phải vậy đâu!” Ông chủ Kim vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu như nhà họ Tần muốn, tôi tặng một nửa gia nghiệp của nhà họ Kim là được, không cần phải phiền phức như vậy”.
Lời này vừa nói ra, đám đông bỗng rộ lên. Đây là khái niệm gì vậy? Ông chủ giàu có nhất thành phố này điên rồi sao? Cái gì mà gọi là một nửa gia nghiệp? Ông chủ Kim có bao nhiêu tiền ai mà không biết, nhưng sản nghiệp của nhà họ Kim trải dài khắp nơi trên đất nước, chắc chắn là phú hào tuyệt đối. Lôi Tuấn chỉ nói vài câu hờ hững. Vậy mà ông chủ Kim lại muốn tặng một nửa gia sản? Ông chủ Kim thật sự điên rồi! Người nhà họ Tần ngồi cách đó không xa, đương nhiên là nghe thấy những lời này. Tất cả bọn họ đều trợn to mắt, kích động đến nỗi cả người run lên… Lúc này, Thương Lam không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô hoang mang nhìn Lôi Tuấn. Lôi Tuấn vuốt tóc cô, giúp cô chỉnh lại tóc, mỉm cười rồi lại nhìn ông chủ Kim nói: “Không công thì không thể hưởng lộc, chuyện gia nghiệp thì phô trương quá, tôi chỉ muốn giúp bà xã tôi giành được dự án kia mà thôi”. “Anh Lôi, anh…chắc chắn là chỉ cần vậy thôi?”, ông chủ Kim hỏi. Lôi Tuấn nghiêm túc gật đầu. “Giám đốc Lâm”, ông chủ Kim lập tức gọi. “Có tôi ạ”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]