Vị hôn phu của cô hai - Trần Uy tỏ vẻ đắc ý nói: “Tuy em rể không ra gì thật, nhưng tốt xấu gì cũng là con rể nhà họ Tần, đi chuyển gạch sao được chứ? Công ty em còn thiếu một người gác cổng, em thấy em rể rất hợp đấy!”
“Được rồi, được rồi, ăn cơm đi!”
Rốt cuộc Trương Quế Trân cũng cảm thấy phiền, lạnh lùng nói.
“Mẹ à, chẳng lẽ vì sai lầm của bố mà mẹ nhẫn tâm để em gái chịu khổ cả đời sao?”, Tần Mỹ Kiều giả vờ có lòng tốt khuyên nhủ.
“Đúng vậy đó mẹ!”
Tần Mỹ Ngọc cũng phụ họa: “Em gái còn trẻ như vậy, nếu cứ thế thì thật đáng tiếc”.
“Chuyện của tôi không cần mọi người quan tâm!”
Thương Lam lạnh mặt, tức giận nói.
“Bà xã, anh ăn no rồi!”
Lôi Tuấn lau miệng, ngây ngô nhìn sang Thương Lam.
“Haiz… thua anh luôn đó!”, Thương Lam cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ biết lắc đầu thở dài.
Đối với người đàn ông này, cô luôn cảm thấy dở khóc dở cười.
Nếu nói ngoại trừ vẻ ngoài thì có lẽ ưu điểm lớn nhất của anh là không biết tức giận, rất thoải mái, mặc kệ người khác có châm chọc thế nào cũng chẳng để tâm.
Có lẽ anh thật sự là một tên ăn bám, hoặc khả năng chịu đựng của anh rất tốt.
Thế nhưng nhìn kiểu gì thì cũng thấy anh giống một tên ăn bám hơn!
“Sao hả? Vừa nói em rể hai câu mà em đã đau lòng rồi à?”
“Con của vợ bé quả nhiên không có tiền đồ!”, Tần Mỹ Ngọc không chút khách khí, đâm thẳng vào chỗ đau của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vuong-dien-ha-tro-lai/1045597/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.