Nửa đêm, phía ngoài Nam Thành.
Cạnh một con sông trong vắt lượn lờ trôi dưới ánh trăng.
Lôi Tuấn đứng quay người về phía mặt sống, im lặng hút thuốc.
Phía sau anh là Tứ Đại Thiên Vương.
Đằng sau Tứ Đại Thiên Vương là một một đội tinh binh xếp hàng ngay ngắn, chỉnh tề. Tất cả bọn họ đều mặc thường phục, nhưng vẫn không mất đi vẻ oai nghiêm. Ngoại trừ những người ẩn mình trong bóng tối, ở đây có không dưới mười ngàn người.
“Đã xử lý sạch sẽ rồi à?”, Lôi Tuấn lên tiếng hỏi, nhưng cũng không quay đầu lại.
“Anh Tuấn yên tâm, tuyệt đối không bỏ sót tai họa về sau!”
“Tốt lắm!”
Lôi Tuấn xoay người đối mặt với Tứ Đại Thiên Vương, cười nói: “Các anh em đã cực khổ rồi, lần hành động này không tốn một binh một tốt nào mà vẫn có thể giúp ta giải quyết tất cả kẻ thù, đồng thời cũng làm rạng danh Thiên Vương Thần Điện, công lao của các vị không thể không nhắc đến”.
“Ra sức vì Điện Chủ, chúng ta quyết không từ nan!”
Tứ Đại Thiên Vương đồng loạt ôm quyền, cao giọng hô.
“Thiên Vương Thần Điện, Điện Chủ oai phong, Thiên Vương dũng mãnh!”
Tất cả tinh binh với số lượng tính bằng đơn vị hàng ngàn đồng loạt đứng nghiêm và hô vang, khí thế to lớn tựa như núi rung đất chuyển, sấm sét rền vang… Thế nhưng, đây bất quá chỉ là một phần nhỏ của Thiên Vương Thần Điện mà thôi.
Lôi Tuấn lẳng lặng nhìn những thủ hạ của mình, sau đó cúi chào thật sâu.
“Anh Tuấn!”
Tứ Đại Thiên Vương cùng kêu lên.
Trong mắt bọn họ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vuong-dien-ha-tro-lai/1045595/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.