Lâm Vũ Phỉ chết ngay tại chỗ.
Thượng Quan Liệt đặt thi thể cô dâu của mình xuống, cười một cách điên dại…
Lôi Tuấn đứng bất động, lẳng lặng nhìn hắn cười.
“Anh Tuấn, anh Tuấn à…”
Thượng Quan Liệt gồng cứng người, vì mạng sống, hắn mang theo tia hi vọng cuối cùng quỳ xuống, cầu xin tha thứ: “Em xin lỗi, xin lỗi… Em biết sai rồi, anh nể tình em không đưa anh vào chỗ chết, tạm tha cho em đi!”
“Không còn kịp nữa rồi!”
Lôi Tuấn lạnh lùng nói: “Tao chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi ngục giam, cũng không có ý định tìm mày báo thù, đáng tiếc, mày đã chạm vào vảy ngược của tao, thù giết cha sao có thể không báo được chứ?”
“Người anh em, đây là lần cuối cùng tao gọi mày là anh em”.
Lôi Tuấn thở dài và nói: “Chúng ta cũng như nhau, kiếp sau hãy làm người tốt!”
Dứt lời, Lôi Tuấn xoay người.
Cao Cương và Hồ Mị Nhi đồng loạt tiến lên trước.
Bốn tiếng súng vang lên…
Hai phát bắn mù mắt Thượng Quan Liệt, một phát bắn thẳng vào giữa trán, một phát bắn vào tim.
Lôi Tuấn châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi cúi đầu nhả khói.
Cao Cương kiểm tra thi thể của Thượng Quan Liệt, sau đó bước đến gần Lôi Tuấn và hỏi: “Anh Tuấn, tất cả những người tham gia vào kế hoạch hãm hại nhà họ Lôi đều đã bị khống chế, anh định xử lý thế nào?”
“Bao nhiêu người?”, Lôi Tuấn thờ ơ hỏi.
“Tính cả đám đàn em của Thượng Quan Liệt thì có khoảng vài trăm người!”
“Nhiều như vậy à?”
Lôi Tuấn rít một hơi thuốc rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vuong-dien-ha-tro-lai/1045593/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.