🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Năm xưa Ninh lão gia tử uy phong biết mấy, được tiếng là chiến thần, một tay sáng tạo Trường Lạc phường đông chinh tây chiến xông anh hùng danh. Mấy nhi tử còn đỡ, mấy tôn nhi tạm được, chỉ có lão lục và thất công tử bNinh Văn Phong ỷ vào uy danh của Ninh lão gia tử mấy năm nay diễu võ dương oai khắp nơi. Mọi người nể mặt Ninh lão gia tử nên không so đo với bọn họ, không thì bộ dáng kênh kiệu của Ninh Văn Phong không biết ăn đòn bao nhiêu lần.

- Chẳng phải nói Trường Lạc phường hiện có trăm vạn Hành Giả sao? Trong đó cao thủ như mây, một rổ chân nhân, thượng nhân.

Từ khi Trần Lạc đến vô tận hải nghe nhiều nhất là bốn chữ Vĩnh Hằng Quốc Độ, nhưng ngẫu nhiên có nghe người nhắc đến đảo Trường Lạc, đa số là tiếng tốt. Có người nói đảo Trường Lạc là thánh địa anh hùng trong lòng các Hành Giả.

- Đúng là Trường Lạc phường có trăm vạn Hành Giả, có cao thủ như mây. Còn về một rổ chân nhân, thượng nhân thì hơi khoa trương nhưng cũng không lệch bao nhiêu.

Bề ngoài Từ Đức Tài lôm côm nhưng khi nghiêm túc thì rất ra dáng:

- Vô tận hải luôn là thiên hạ của các quý tộc đời thứ hai, trước kia Hành Giả từ thế giới không gian đến vô tận hải có thân phận, địa vị rất thấp hèn, không chỗ để nghỉ ngơi. Dù tham gia vào thế lực, có nơi trú ngụ thì sau lưng toàn là quý tộc đời thứ hai chúa tể.

Từ Đức Tài ngừng một lúc, tiếp tục bảo:

- Nhưng mấy năm qua ra vài vị anh ùng lợi hại, trong đó có Ninh lão gia tử, uy danh rất lớn, con người hào sảng, chú trọng nghĩa khí, tình nghĩa. Nhiều Hành Giả xem Ninh lão gia tử là lãnh tụ tinh thần.

- Nên khi Ninh lão gia tử sáng tạo đảo Trường Lạc nhiều Hành Giả hướng về, lâu dần đảo Trường Lạc mới có quy mô như ngày nay. Bất cứ thế lực nào trong vô tận hải, bao gồm Vĩnh Hằng Quốc Độ nếu dám đụng vào đảo Trường Lạc sẽ phải đắn đo thật kỹ.

- Một là đảo Trường Lạc có Ninh lão gia tử, các bằng hữu già tọa trấn. Ai nấy tu vi cao sâu, trên đánh Thiên Vu, dưới đánh Địa Vu, rất giỏi. Đám lão già này ngày xưa phiêu bạt trong vô tận hải quen biết nhiều bằng hữu. Cái gì thâm uyên lão quái, cửu u lão ma đèu là bằng hữu của bọn họ. Đại La Vương Tọa nổi mấy năm nay cũng là bằng hữu của Ninh lão gia tử.

- Thứ hai, đảo Trường Lạc đúng là cao thủ như mây, nhiều chân nhân, thượng nhân.

- Thứ ba, Ninh lão gia tử là lãnh tụ tinh thần của mọi người, ai dám đụng vào Ninh lão gia tử thì các Hành Giả trong toàn vô tận hải sẽ bạo động.

Nghe Từ Đức Tài nói xong Trần Lạc có chút kính nể Ninh lão gia tử:

- Hóa ra là vậy.

Có thể gầy dựng uy danh vang dội dưới cái bóng vật khổng lồ Vĩnh Hằng Quốc Độ không phải ai cũng làm được.

- Cho nên xông xáo bên ngoài nếu muốn ra ngô ra ngoài chẳng những cần thực lực mạnh mẽ còn phải có nghĩa khí. Vô tận hải không phải hình thành trong một ngày, uy danh cũng không phải gầy dựng trong một ngày.

- Nếu vậy tại sao ngươi còn giả mạo Trần Lạc?

Từ Đức Tài nhún vai nói:

- Tại chán quá.

Từ Đức Tài liếc sang Trần Lạc:

- Trần huynh, tiểu đệ không thích nghe câu này, cái gì gọi là tiểu đệ giả mạo Trần Lạc? Chẳng lẽ Trần huynh không phải sao? Nói như thể Trần huynh là Trần Lạc thật, hai ta tám lặng nửa cân, ai cũng đừng chê ai.

- Chết tiệt!

Trần Lạc phục, hắn lười nói nhảm với Từ Đức Tài tiếp. Hai người đi dạo trong Nhất Phẩm trang một lúc, khi vào một con đường cái Từ Đức Tài chợt hưng phấn lên.

Từ Đức Tài chỉ vào phía xa, reo lên:

- Trần huynh nhìn kìa, đó là thiên đường của nam nhân chúng ta!

Trần Lạc giương mắt nhìn sang. Cuối ngã tư đường có một trang viên cực kỳ hoa lệ, nói nó là trang viên chẳng bằng bảo là tòa thành xinh đẹp, rất hoa lệ. Trước cửa người đến người đi, các công tử mặc đủ loại quần áo xa xỉ cười nói ra ngoài, rất náo nhiệt.

Từ Đức Tài siêu hưng phấn nói:

- Trần huynh, ngày hôm nay tiểu đệ mời khách, mời Trần huynh hưởng phục vụ như thiên đường.

Từ Đức Tài hưng phấn giang hai tay, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, kêu lên:

- Thiên đường, Từ Đức Tài ta đã quay lại!

Nói đến cũng tình cờ, Trần Lạc, Từ Đức Tài mới đến cửa lớn Nhất Phẩm trang lại gặp Lý Trường Phong, đương nhiên Ninh Văn Phong thất kiêu tử đảo Trường Lạc cũng có mặt.

Lý Trường Phong khách sáo chào Trần Lạc, hắn cười đáp lại.

Ninh Văn Phong thì lộ vẻ mặt khinh thường nói:

- A, Nhất Phẩm trang là nơi các ngươi có thể đến sao?

Từ Đức Tài nheo mắt lại:

- Ninh thất công tử, nói gì kỳ vậy? Mọi người cùng là hai vai một cái đầu, dựa vào cái gì các người có thể vào Nhất Phẩm trang chơi còn chúng ta thì không được?

Từ Đức Tài mỉm cười nói:

- Chậc, chẳng lẽ đầu các người mọc sừng?

Thấy Từ Đức Tài nói năng bỗ bã với Ninh Văn Phong, Hành Giả đảo Trường Lạc quát mắng:

- Càn rỡ!

Có mấy Hành Giả định đánh người nhưng bị Lý Trường Phong ngăn lại.

Ninh Văn Phong khinh thường nói:

- Nếu so đo với bọn họ là chúng ta tự hạ thấp thân phận, mặc kệ đi. Dù sao không phải ai cũng được vào Nhất Phẩm trang.

Từ Đức Tài lầu bầu:

- Xì, có gì hay? Trần huynh, không, Lạc gia, chúng ta đi?

Từ Đức Tài giơ tay làm động tác mời. Trần Lạc nhún vai đi vào.

Trước cửa Nhất Phẩm trang có nhiều tiểu tư, thị nữ đứng, mỗi khi có một khách đến sẽ đồng thành hô cung nghênh khách quý ghé đến Nhất Phẩm trang.

Một nữ nhân xinh đẹp tô son trát phấn thấy Ninh Văn Phong đến thì chào hỏi:

- A, là Ninh gia thất công tử đảo Trường Lạc đây mà.

Ninh Văn Phong tỏ ra khiêm tốn, nho nhã lễ độ:

- A, Vân tỷ, lại gặp mặt.

Ninh Văn Phong ra lệnh nhóm Lý Trường Phong:

- Vị này là Vân tỷ của Nhất Phẩm trang, còn đứng ngây ra làm gì?

Đám Hành Giả đi theo Ninh Văn Phong đều giống Lý Trường Phong, tư chất không tầm thường, hơi nổi tiếng nhưng cuộc sống nghèo khổ. Đa số lần đầu tiên đến Thiên Khải chi đô, lần đầu tiên chứng kiến Nhất Phẩm trang nổi tiếng là ổ tiêu tiền, các Hành Giả không dám chậm trễ, tôn kính kêu Vân tỷ.

- Bọn họ chưa thấy qua trường hợp lớn, mong Vân tỷ thông cảm cho.

- Thất công tử thật biết nói đùa, các vị đều là tiểu anh ùng của đảo Trường Lạc, Vân tỷ chỉ là một tiểu nữ tử trong chốn phong trần.

Ninh Văn Phong rất thích nghe Vân tỷ nói ngọt, hỏi:

- Vân tỷ, mấy ca ca của ta có trong Nhất Phẩm trang không?

- Đương nhiên, mấy vị Ninh công tử hôm qua đã đến Nhất Phẩm trang chúng ta, hiện đang uống trong tửu lâu. Đi nào thất công tử, Vân tỷ sẽ đưa thất công tử qua.

- A, không vội.

- Có chuyện gì?

Ninh Văn Phong cười cười, liếc sang bên cạnh. Vân tỷ đưa mắt nhìn qua, thấy hai tiểu tử mặt trắng thì sửng sốt, ngạc nhiên nhíu mày.

Từ Đức Tài tiến lên trước, hai tay giao nhau đặt trên vai hành lễ tiêu chuẩn trong vô tận hải.

- Chắc hẳn vị này chính là Vân tỷ của Nhất Phẩm trang, tại hạ Trần Lạc xin chào Vân tỷ.

Từ Đức Tài kéo Trần Lạc lại:

- Lạc gia còn đứng đó làm gì? Vị này chính là Vân tỷ của Nhất Phẩm trang, chút nữa chúng ta muốn hưởng thụ còn cần nhờ Vân tỷ sắp xếp.

Trần Lạc bất đắc dĩ cười khổ, gật đầu xem như chào hỏi.

Một Trần Lạc?

Một là Lạc gia?

Trời.

Sao lại có hai Trần Lạc đến nữa, còn đi chung với nhau? Thật là thế giới rộng lớn gì cũng có.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.