🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mấy ngàn vạn người đông đúc đếm không hết tụ tập ở Thiên Niên trà trang. Có người gặp Trần Lạc, có người chưa từng thấy mặt hắn. Người từng gặp Trần Lạc cảm thấy hắn không khác gì mười năm trước, nếu có thì là trông Lạc gia càng giống nữ hơn. Người chưa gặp Trần Lạc đa số là thiếu niên, thiếu nữ mười mấy hai mươi tuổi. Bọn họ nghe nhiều thần thoại về Lạc gia, mãi đến bây giờ mới thấy Lạc gia trong truyền thuyết.

Thiếu niên, thiếu nữ tỏ vẻ không chịu nổi, bọn họ không thể liên tưởng cái tên mặt trắng hơi đẹp trai yếu đuối này với Lạc gia vô pháp vô thiên hoành hành bá đạo nghịch thiên mà đi trong truyền thuyết. Khác quá xa Lạc gia truyền kỳ trong tưởng tượng của bọn họ.

Đừng nói thiếu niên, thiếu nữ, đám người Vân Đoan khi thấy mặt Trần Lạc cũng đồng cảm. Bọn họ không thể liên tưởng cái tên mặt trắng này với người khiến Cửu Tước Tử, Đại Thế Tử đặc biệt e ngại.

Danh không xứng với mặt.

Huyễn Linh cười khẩy nói:

- Tiểu tử này không giống trong tưởng tượng của ta, nếu không phải các ngươi nói ta còn tưởng là tên mặt trắng nhỏ nào.

Nụ cười của Huyễn Linh rất kỳ dị.

Lý Lăng Thiên nhún vai, gã là người hiểu rõ Trần Lạc nhất trong tất cả người Vân Đoan ở đây. Lý Lăng Thiên bỏ ra vài năm điều tra Trần Lạc, gã biết hắn có biệt danh cực kỳ hình tượng, đó là ác ma khoác áo thiên sứ. Khuôn mặt của Trần Lạc cho ảo giác hiền lành vô hại, nhưng khi hắn điên cuồng thì là ác mộng với mọi người. Nếu không phương thế giới này này đã không truyền tụng một câu.

Lạc gia vui, thiên hạ hoan, tiêu sái tùy ý cười nói.

Lạc gia giận, thiên hạ khóc, ngông cuồng bá đạo giận ngập trời.

Lý Lăng Thiên cho rằng câu này hoàn mỹ thuyết mỹ đặc tính của Lạc gia.

Hư Hoài Cốc tiến lên trước một bước, chắp hai tay sau lưng:

- Ngươi chính là Trần Lạc?

Vẻ mặt Hư Hoài Cốc thản nhiên, đôi mắt chứa nghi ngờ, khó hiểu, kiêu ngạo, thận trọng.

Không thấy Trần Lạc nhúc nhích, mọi người chỉ thấy hắn lắc người một cái giây sau đứng trên trời.

Trần Lạc nhìn thẳng Hư Hoài Cốc, gật đầu nói:

- Tìm ta có chuyện gì?

- Mấy ngày trước ngươi đánh bị thương Hạ Tử Tây, đào trái tim của hắn, ngươi có nhớ không?

Hạ Tử Tây bước ra từ đám người Vân Đoan, trông gã bệnh hoạn ủ rũ.

Hạ Tử Tây che ngực, kích động quát mắng:

- Họ Trần, biết... Biết điều thì trả tim của ta lại đây... Không... Không thì hôm nay bằm thây ngươi... Khụ khụ.

Trần Lạc chưa nói gì Tần Phấn đã giành nói trước:

- Các vị tìm lầm người, là ta đánh bị thương Hạ Tử Tây, là ta moi tim hắn ra, không liên quan Lạc gia.

Tần Phấn truyền âm cho Trần Lạc:

- Lạc gia hãy chú ý cẩn thận. Vân Đoan đã bắt đầu xuống tay với Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên, hôm nay bọn họ đến mục đích tuyệt đối không chỉ vì Hạ Tử Tây mà là tấn công Lạc gia. Lúc trước ta chỉ suy đoán, nhưng bây giờ xem ra Cửu Tước Tử, Đại Thế Tử đã không đợi kịp.

- Như thế nào? Chẳng lẽ bọn họ muốn thắm dò nguyên tội của ta có chiêu ông trời thẩm phán không?

Tần Phấn nói tiếp:

- Có lý do này, nhưng ta nghĩ không đơn giản như thế. Rất có thể bọn họ muốn ngăn cản Lạc gia tham gia Nhân Quả Bia mở ra.

- Một Cửu công tử Vân Đoan chấp chưởng pháp tắc nhật nguyệt, bốn Đại Thế Tử Vân Đoan chấp chưởng đại nhật pháp tắc, nhiều Hạo Nguyệt Tước Tử, Tài Quyết Giả đến. Bọn họ đặt quyết tâm ép buộc Lạc gia ra tay.

- Theo ta hiểu biết Cửu Tước Tử, chắc chắn hắn ở trên Vân Đoan theo dõi Lạc gia chặt chẽ, rất có thể đã bày ra thiên la địa võng. Đây mới chỉ là Cửu Tước Tử, còn có Đại Thế Tử càng đáng sợ hơn. Đại Thế Tử chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc, hắn quyết định xuống tay với Lạc gia, không biết sẽ dùng thủ đoạn gì.

Tần Phấn biết khi Vân Đoan quyết định xuống tay với Trần Lạc thì hắn sẽ rơi vào nguy hiểm. Có lẽ Vân Đoan không làm gì Trần Lạc được nhưng sẽ không để hắn sống dễ dàng. Đây mới chỉ là Vân Đoan, giờ Trần Lạc còn phải đối mặt vấn đề đáng sợ hơn nữa. Khi Trần Lạc ra tay, ông trời có thái độ gì? Có lại giáng thẩm phán không? Nếu không thì dễ nói, nếu giáng thẩm phán thì Trần Lạc không chỉ đối diện thiên la địa võng của Vân Đoan, cũng sẽ chọc giận ông trời thẩm phán.

Tần Phấn định giúp Trần Lạc câu giờ, để hắn chuẩn bị tinh thần. Tuy nhiên Hư Hoài Cốc không chịu phối hợp.

Hư Hoài Cốc cao cao tại thượng lạnh nhạt nói:

- Ngại quá, ta chỉ nhận Trần Lạc, những người khác tránh sang bên đi. Xin khuyên vài người nên tự biết mình, đừng vời đến họa sát thân không cần thiết.

Hư Hoài Cốc đã nói quá rõ ràng, hôm nay gã đến vì Trần Lạc, cũng tỏ rõ những người khác tốt nhất là đừng nhúng tay vào, nếu không Vân Đoan sẽ không khách sáo.

Hư Hoài Cốc lên tiếng:

- Trần Lạc, nếu ngươi trà lại trái tim Hạ Tử Tây, rời khỏi Tiểu Phật Linh giới thì Vân Đoan sẽ không truy cứu chuyện này.

Lý Lăng Thiên hơi biến sắc mặt, gã cứ nghĩ Đại Thế Tử, Cửu Tước Tử đặt quyết tâm thăm dò Trần Lạc, nhưng nghe Hư Hoài Cốc nói mấy câu đó gã mới hiểu tại sao Hư Hoài Cốc mãi mà không chịu hành động, không phù hợp tính cách của gã. Giờ Lý Lăng Thiên mới biết lý do Hư Hoài Cốc không ra tay vì muốn hòa bình nói chuyện với Trần Lạc. Hoặc nói đúng hơn là Cửu Tước Tử ở trên Vân Đoan muốn đàm phán hòa bình với Trần Lạc.

Nếu Trần Lạc chịu cúi đầu, rời đi, từ bỏ Nhân Quả Bia mở ra thì bọn họ sẽ không ra tay.

Lý Lăng Thiên thấy buồn cười. Đại Thế Tử, Cửu Tước Tử sâu trong lòng vẫn e ngại Trần Lạc, nếu có thể không đánh nhau thì bọn họ không muốn ra tay chút nào. Nhưng Trần Lạc là loại người cúi đầu trước Vân Đoan sao? Hay nên nói Trần Lạc sẽ từ bỏ tham gia Nhân Quả Bia mở ra sao?

Lý Lăng Thiên đã điều tra Trần Lạc, biết con người của hắn như thế nào. Không cần suy nghĩ Lý Lăng Thiên cũng biết Trần Lạc lựa chọn điều gì.

Tần Phấn cũng nghe ra ý đồ của Hư Hoài Cốc trong câu nói, gã vội hỏi:

- Lạc gia định làm sao?

Nhưng Trần Lạc không nói gì, hắn ngước nhìn trời.

- Ta biết không khuyên được Lạc gia nhưng ta vẫn muốn nói, nếu có thể thì hãy trốn đi.

Tần Phấn tin phương thế giới này nếu Trần Lạc muốn chạy thì không ai ngăn lại được, nhưng quan trọng hắn là loại người trốn tránh sao? Hoặc nên nói Trần Lạc là người chạy trốn sao?

Đáp án là không.

- Không phải.

Trước kia không phải. Hiện tại không phải. Về sau cũng tuyệt đối không phải.

Trần Lạc ngước nhìn trời, trừ vài người ra không ai biết hắn đang nhìn cái gì. Hồi lâu sau Trần Lạc lắc đầu buông tiếng thở dài, nhếch môi cười bất đắc dĩ. Trần Lạc vỗ vai Tần Phấn, không nói chuyện.

Dù Trần Lạc không nói nhưng Tần Phấn, Lãnh Cốc đều hiểu ý của hắn. Đã sớm biết đáp án nhưng Tần Phấn vẫn bất đắc dĩ thở dài.

Giờ phút này, Trần Lạc này không là Trần Lạc đơn giản của mười năm trước, hắn biết rõ tồn tại của hắn hơi đặc biệt. Ông trời không dung chứa được Trần Lạc, càng đừng nói Vân Đoan chúa tể phương thế giới này. Vân Đoan muốn đối phó với Trần Lạc là chuyện sớm hay muộn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.