🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lãnh Cốc khóc không ra nước mắt, thầm rít gào:

- Lạc gia ơi là Lạc gia! Ngươi đã làm gì? Chơi thì chơi, vì sao đòi cắt đứt quan hệ với người ta, đứt đoạn dứt khoát như thế? Chém luôn tơ tình!

- Chém tơ tình đành thôi, ít ra chừa lại một, hai người cũng được. Ngươi giỏi, không chơi thì thôi, một khi chơi thì tóm hết nữ thần trong thiên hạ. Không đứt thì thôi, đã cắt là chấm dứt hét với toàn bộ nữ thần. Có cần cực đoan vậy không? Có cần điên cuồng thế không?

- Giờ thì tốt rồi.

- Ngươi gặp nguy hiểm, người ta nói không quen biết, không thân, còn kéo đi Tiết Thường Uyển nhớ ngươi mãi không quên.

- Giờ thì tàn đời.

- Ta muốn cứu ngươi nhưng chết tiệt là không có bản lĩnh!

Đang lúc Lãnh Cốc không biết làm sao thì hiện trường vang tiếng xô nxao ầm ĩ, thanh âm giật mình như thấy thiên tích xuất hiện kiềm lòng không đậu kêu lên. Lãnh Cốc không biết xảy ra chuyện gì, gã nhìn quanh quất. Mọi người nhìn sau lưng gã, Lãnh Cốc cũng nhìn qua. Xuyên qua trận pháp thủ hộ thấy hai người đang đứng trong sân.

Người bên trái thân hình gầy gò, mặc áo lam, tóc dãi xõa ra, đẹp trai nhưng không tuấn tú, vì không có khí chất cứng rắn nam nhi, ngược lại khí chất u buồn đẹp như nữ.

Thanh niên bên phải cũng không có khí chất cứng rắn mạnh mẽ, khuôn mặt rất đẹp trai. Khác với thanh niên bên phải là gã đẹp không phải kiểu đẹp như nữ mà là đẹp nho nhã.

Thanh niên bên trái đúng là Lạc gia mười năm trước oai phong một cõi vô pháp vô thiên. Thanh niên nho nhã nên trái người bí ẩn và điệu thấp nhất trong thập vương thập tử, Khổng Tước Minh Vương Tần Phấn.

Nhìn thấy Trần Lạc, Tần Phấn, Lãnh Cốc kích động hét to lao qua. Mặc dù tâm tình kích động nhưng Lãnh Cốc biết tình huống bây giờ không rảnh tán gẫu, gã hỏi ngay tình huống của Ngạo Phong.

- Gần lành hết, qua mấy ngày sẽ tỉnh.

Mấy ngày trước Trần Lạc, Tần Phấn hợp tác khiến vết thương của Ngạo Phong đã ổn định. Nhưng vì phòng ngừa, cũng muốn cho Ngạo Phong sớm tỉnh nên hai người liên tục anh dũng chiến đấu nhiều ngày. Trần Lạc dùng linh lực xài mãi không hết tu sửa linh hải sắp tán loạn của Ngạo Phong trở nên dồi dào. Vì lúc chữa thương cần tập trung tinh thần cao độ nên hai người không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Trần Lạc thấy biển người đông đúc, hắn nhướng mày hỏi:

- Sao nhiều người quá vậy? Có chuyện gì?

- Trần Lạc, đám người này đều đến kiếm chuyện với ngươi.

Trần Lạc giật mình kêu lên:

- Má ơi, nhiều vậy? Toàn bộ sao?

Trần Lạc ngẫm nghĩ gần đây hắn không làm chuyện gì chọc trời giận người oán, sao có nhiều người đến tìm tính sổ?

Thấy biểu tình ngạc nhiên của Trần Lạc, Lãnh Cốc cốc đầu bất đắc dĩ nói:

- Tại ta căng thẳng quá, lỡ miệng. Không phải tất cả, bọn họ đến xem náo nhiệt. Người muốn gây sự với Lạc gia là Vân Đoan.

- Vân Đoan? Vân Đoan kiếm chuyện với ta làm gì? Ta không chọc bọn họ.

- Bọn họ nói Lạc gia nắm giữ trái tim của Hạ Tử Tây.

Nghe Lãnh Cốc nhắc Trần Lạc chợt nhớ hình như có chuyện này.

Trần Lạc nói:

- Mấy hôm nay lo cứu Ngạo Phong nên quên mấdt. A, ta còn chưa tìm bọn họ tính sổ, đám nhãi này tự mình đưa lên cửa sao?

Tần Phấn cẩn thận nói:

- Lạc gia, dường như sự việc không đơn giản.

Lãnh Cốc gật đầu, nghẹn ngào nói:

- Đúng vậy! Lạc gia không biết, hôm qua đám rùa này diệt Đại Phạm Thiên vô thượng phân thân của Mạc Vấn Thiên, còn... Còn đánh Gia Cát Thiên Biên hấp hối. Ta nghi ngờ bọn họ có âm mưu.

Nghe chuyện về Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên, Tần Phấn rất ngạc nhiên. Tần Phấn hiểu biết khá nhiều, suy nghĩ cũng nhiều hơn. Tần Phấn nghe nói phân thân của Mạc Vấn Thiên bị diệt, Gia Cát Thiên Biên bị đánh bán sống bán chết liền phỏng đoán âm mưu sau lưng không đơn giản. Đặc biệt thấy Hư Hoài Cốc một trong Cửu công tử Vân Đoan, bốn Đại Nhật thế tử, chín vị Hạo Nguyệt Tước Tử. Tần Phấn hiểu rằng lần này Vân Đoan không đơn giản muốn gây sự với Trần Lạc.

Ngạo Phong suy nghĩ lung tung, Trần Lạc thì khác, hắn chỉ hơi bấn ngờ, vẻn vẹn như thế, không còn gì khác. Cá tính Trần Lạc xưa nay chỉ để ý chuyện mình thấy hứng thú, những việc khác hắn lười quan hệ, lười suy nghĩ. Huống chi lúc này Trần Lạc không rảnh suy tư nhiều về điều đó, bởi vì hắn thấy Táng Hoa, Mạn Đà La, Tiết Thường Uyển. Trần Lạc cảm nhận sự đau thương, u buồn của Tiết Thường Uyển.

Trần Lạc luôn không sợ trời không sợ đất thoáng chốc căng thẳng, nhất là ánh mắt giao nhau với đôi mắt ái oán của Tiết Thường Uyển càng làm hắn rối rắm.

Trần Lạc nhìn Tiết Thường Uyển, nàng cũng đang nhìn hắn.

Tiết Thường Uyển bây giờ không còn là nữ nhân ngây thơ, yên tĩnh của mười năm trước. Trải qua sự kiện Táng Cổ Phong, huyết mạch thiên sứ của nàng hoàn toàn thức tỉnh, hiểu biết rất nhiều chuyện. Tiết Thường Uyển không chỉ biết lai lịch huyết mạch thiên sứ, cũng biết nàng mang theo sứ mệnh đến thế giới này. Là sứ mệnh đó khiến Tiết Thường Uyển yêu Trần Lạc, cũng biết hắn là loại tồn tại như thế nào.

Tiết Thường Uyển biết Trần Lạc lưng đeo nguyền rủa, nàng biết nếu tiếp tục dây dưa với hắn sẽ có hậu quả gì. Đúng, Tiết Thường Uyển biết, nàng biết rất rõ. Táng Hoa, Ngự Nương Mạn Đà La không chỉ một lần khuyên nhủ Tiết Thường Uyển.

Nhưng Tiết Thường Uyển vẫn không kiềm lòng được xuất hiện.

Mười năm trước khi Táng Cổ Phong chưa xuất hiện, khi Trần Lạc gặp nguy hiểm, khi nàng từ chỗ Mạn Đà La phu nhân biết được Trần Lạc dính nguyền rủa thì Tiết Thường Uyển không kiềm được đứng ra.

Mười năm sau, hôm nay, Tiết Thường Uyển càng hiểu rõ nguyền rủa trên người Trần Lạc đáng sợ cỡ nào, nàng vẫn không kiềm được, vẫn ra mặt.

Như Tiết Thường Uyển nói, nàng không buông được. Mười năm trước không thể, mười năm sau vẫn không thể. Dù Tiết Thường Uyển biết làm như vậy rất có thể sẽ nhận nguyền rủa, nhưng nàng vẫn làm.

Không buông được là không thể buông, mặc kệ Tiết Thường Uyển giãy dụa tới đâu cũng bất lực.

Táng Hoa lên tiếng:

- Thường Uyển, tuyệt đối đừng bị tình cảm điểu khiển. Ngươi nên biết rõ điều chúng ta có thể làm là cách hắn càng xa càng tốt, đó là tốt cho hắn, cho tất cả chúng ta.

Ngự Nương Mạn Đà La cũng khuyên nhủ:

- Đúng vậy! Cô nương ngốc, huống chi chuyện này không đơn giản như mặt ngoài, Vân Đoan cuối cùng sẽ phải đối diện tồn tại đặc biệt Trần Lạc. Trần Lạc sẽ có ngày đối đầu Vân Đoan chúa tể thế giới này, đây mới chỉ là bắt đầu. Đừng nói chúng ta sợ nguyền rủa không thể nhúng tay, chúng ta có muốn xen vào cũng bất lực.

- Nhân Quả chi thư sắp tái tạo, không lâu sau Nhân Linh chi thư sẽ hoàn thành tái tạo. Cửu Tước Tử không đợi kịp, Đại Thế Tử không đợi kịp, tất cả mọi người không đợi nổi. Dù bọn họ không muốn nhưng vẫn buộc phải đối diện tồn tại bí ẩn Trần Lạc.

- Nói đến thì ta rất tò mò khi Trần Lạc ra tay có lại chiêu đến trời thẩm phán không?

Táng Hoa khẽ thở dài:

- Không chỉ là ngươi, ai không muốn biết? Rất nhiều người đều muốn biết Trần Lạc ra tay có chiêu đến trời thẩm phán không. Bởi vì điều này ý nghĩa thái độ của ông trời đối với tồn tại như Trần Lạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.