🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghe nói Ngự Nương muốn dẫn tiểu bạch kiểm này cùng đi tham dự hôn lễ, trong lòng Mạt Lỵ tỷ không được tự nhiên, khẽ run rẩy một cái, đây chính là hôn lễ của nhị thiếu gia Phương gia đó, không biết hôm nay sẽ tới bao nhiêu danh nhân thiên hạ, hiện tại Ngự Nương còn muốn dẫn theo tiểu bạch kiểm này đi cùng, đây chẳng phải muốn nói với toàn thiên hạ, rằng Ngự Nương đang bao dưỡng một tiểu bạch kiểm sao? Ngài còn hiềm danh tiếng của mình gần đây chưa đủ đen? Nhất định phải cho mọi người đều biết mớ chịu bằng lòng bỏ qua?

Trờ ạ! Vậy phải làm sao bây giờ?

Không biết tại sao, nhìn Ngự Nương và tiểu bạch kiểm kia nơi đây, Mạt Lỵ tỷ bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt, nàng cảm thấy nếu như Ngự Nương thực sự dẫn theo tiểu bạch kiểm này đi tớ, nhất định có thể khiến Phương gia tái mặt rồi, có ai không biết năm đó lão đại Phương gia Phương Thiếu Khanh bị chết trong tay Lạc gia chứ, còn có Vũ Hóa Phi kia, năm đó không biết đã bị Lạc gia đánh bại bao nhiêu lần, tới giờ vẫn sống trong bóng ma Lạc gia để lại, tự nhiên hắn vẫn oán niệm và căm hận Lạc gia vô cùng, nếu như Ngự Nương dẫn theo tên tiểu bạch kiểm có mấy phần giống với Lạc gia kia xuất hiện ở hôn lễn, vậy thì… Mạt Lỵ tỷ thực sự không tưởng tượng ra nổi sẽ phát sinh chuyện gì.

Cùng lúc đó, vực Tây Ách, Niên gia.

Bên trong đại sảnh tụ tập đông đảo mọi ngườ, có già có trẻ, lên tới hơn một trăm vị, bọn họ đều là đoàn trưởng lớn nhỏ của các đoàn vinh quang dưới quyền Niên gia, có rất nhiều người đều là đồng lứa với phụ thân Niên Tiểu Linh, dốc sức đi theo Niên gia nhiều năm rồi, nói cách khác cũng là bọn họ chính mắt nhìn Niên Tiểu Linh lớn lên.

- Tiểu Linh, mọi người vừa mới thảo luận qua, chỉ cần ngươi nói một câu, chúng ta sẽ dẫn người liều mạng với Phương gia!

- Đúng vậy, Phương gia thực sự khinh ngườ quá đáng, ỷ vào thế lực cường đại liền muốn bức hôn chúng ta, lẽ nào chúng ta sợ hắn? Hừ! Tiểu Linh, cùng lắm thì bọn ta cá chết lưới rách với Phương gia chúng, ai sợ ai!

- Chúng ta có hơn mườ đoàn vinh quang, đầy đủ năm vạn huynh đệ, tất cả mọi ngườ đều chờ ở bên ngoài, chỉ cần ngươi nói một câu, tất cả huynh đệ sẽ không hai lời, một đám gia hỏa cùng xông tớ làm thịt Phương gia bọn hắn.

- Tiểu Linh, ngươi nói một câu đi, năm đó chúng ta đều đi theo phụ thân ngươi, cùng nhau dốc sức đi tới ngày hôm nay, trước sau gì cũng mấy chục năm trời, mọi người đều coi ngươ là con gái ruột của mình, thực sự không đành lòng nhìn ngươi nhảy vào trong hố lửa.

Niên Tiểu Linh lẳng lặng đứng bên trong phòng, một tấm dung nhan biểu lộ ra ý cười như gió xuân, nói:

- Thúc thúc, bá bá, các ngươi đều là trưởng bố của Tiểu Linh, càng là ân nhân của Niên gia chúng ta, Tiểu Linh cũng biết các ngươi muốn tốt cho ta, nhưng hôm nay là ngày vui của Tiểu Linh, mọi người hẳn phải nên vui vẻ cho Tiểu Linh mới đúng.

- Tiểu Linh! Mọi người cũng biết trong lòng ngươi khó chịu, ngươi không cần phải tỏ vẻ kiên cường trước mặt chúng ta, cùng lắm thì chúng ta liều mạng với Phương gia!

- Đúng, liều mạng!

- Lý thúc thúc, trong lòng ta thực sự không có gì khó chịu, vốn là thế mà, Tiểu Linh cũng đến tuổi lập gia đình rồi, huống chi Phương Thiên Nam được người ta công nhận là rồng trong loài người, ta có thể gả cho hắn, mọi người phải vui cho ta mới đúng.

- Tiểu Linh, ngươi…

- Thúc thúc, bá phụ, mọi người không nên suy nghĩ bậy bạ được không? Hồ gia gia, hôm nay Tiểu Linh còn nhờ ngài chủ trì đại cục, ngài xem…

Hồ gia gia giống như lão nhân bảy mươi, chống gậy, tóc bạc đầy đầu, hắn là lão nhân tại Niên gia, cũng là một vị đức cao vọng trọng. hơn mườ đoàn vinh quang trong Niên gia đều khá tôn kính. Giờ khắc này, cặp mắt vẩn đục của hắn nhìn tới Niên Tiểu Linh, nói:

- Tiểu Linh, gia gia hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi thực sự nghĩ thông chưa?

- Hồ gia gia, nếu ta không nghĩ tốt rồi, sẽ không đáp ứng việc hôn nhân này, Tiểu Linh đã trưởng thành, lão gia ngài cứ yên tâm đi.

- Được rồ!

Hồ gia gia xoay ngườ, quay lại nói vớ mọi người:

- Mọi ngườ tản đi thôi, chuẩn bị nghênh tiếp tân lang!

- Hồ lão, nhưng mà…

Hồ gia gia hét lớn một tiếng, nói:

- Ta nói chuẩn bị nghênh tiếp tân lang, lẽ nào lờ lão phu nói cũng không có tác dụng sao?

Những người khác bên trong đại sảnh lắc đầu thở dài, cuối cùng chỉ có thể rời đi, bên trong thính phòng rộng lớn cuố cùng chỉ còn lại Niên Tiểu Linh và lão bản nương Kim Trang các Phân di, Niên Tiểu Linh nhìn bóng lưng mọi ngườ rời đi, chỉ là trên mặt không còn ý vui cười như vừa nãy, nàng cứ nhìn như vậy, nhìn một bức tranh treo trên tường, bên trong vẽ chính là hình ảnh Lạc gia uống rượu tại trang viên Mạn Đà La mười năm về trước.

Trong bức họa, trang viên Mạn Đà La tụ tập vô số cao thủ thiên hạ, sát khí bốn bề, tùy thời là động, còn Lạc gia kia ngồi ngay giữa đó, trong lòng không loạn, cùng ba ngườ Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh cốc sảng khoái chè chén, trò cười nhân sinh, trong bức họa ngờ ngợ có thể thấy được một cô bé chừng mười tuổ đứng ở trong góc giương cái đầu nhỏ, mặt sùng bái nhìn về phía Lạc gia, cố bé đó không phải ai khác, chính là Niên Tiểu Linh.

Phân di biết, bức họa này là bảo vật vô giá, bở vì khắp thiên hạ chỉ có một bức như thế được đại sư diễn tả như thực, cũng chỉ có bức họa này mớ miêu tả rõ được tình cảnh khi đó tại trang viên Mạn Đà La mườ năm trước. Nhìn khắp thiên hạ, không ai có thể mua được bức họa này, Niên Tiểu Linh càng mua không nổi, hơn nữa vị đại sư kia cũng không muốn bán. Sở dĩ bức họa này cuối cùng có thể rơi vào trong tay Niên Tiểu Linh là vì nàng quỳ đầy đỷ hơn chín mươi ngày trước cửa nhà vị đại sư kia, dùng thành ý đánh động đại sư, lúc đó mới chiếm được bức họa này.

Không vì gì khác, đơn giản là vì trong bức họa này có nàng và vị nam tử nàng thầm yêu thích từ lâu, Phân di còn biết, Tiểu Linh vẫn coi nam nhân kia trở thành trụ cột tinh thần của mình, nếu không nàng căn bản không chống đỡ nổi Niên gia ngày đó gần như suy tàn, nam nhân trong bức hoajo không chỉ là thần tượng nàng sùng bái từ nhỏ, cũng là trụ cột tinh thần của nàng, đối với nàng có ý nghĩa đặc thù vô cùng to lớn.

- Ta phải lập gia đình…

Niên Tiểu Linh nhẹ giọng nói, nước mắt long lanh theo khóe mắt rơ xuống, sau đó nàng đưa tay khẽ vuốt mặt nam tử trong bức họa kia, lau đi nước mắt, cười nói:

- Cảm tạ ngươi nhiều năm như vậy vẫn làm bạn vớ ta, ta sẽ không quên ngươi, vĩnh viễn vĩnh viễn không quên.

Bên cạnh, viền mắt Phân di đã có chút đỏ, giờ khắc này nàng căn bản không biết nên nói cái gì cho phải, nên làm cái gì cho đươc.

- Phân di, giúp ta măc trang phục tân nương đi.

- Ngươi không qua xem chỗ bên đại thiếu sao?

Niên Tiểu Linh biết đại ca Niên Hạo Đãng nhất định sẽ không đồng ý vụ hôn nhân này, lo lắng hắn sẽ âm thầm làm ra sự tình gì đó, thế nên nàng từ sớm đã nhốt hắn vào trong một gian phòng ngủ.

- Ngày mai đi, đợi ta gả tới Phương gia, sau đó lại đến xem hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.