🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dù vậy, các đại lão đại đoàn vinh quang tụ tập tại trang viên vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bốn người Trần Lạc, không những như vậy, hàng ngàn hàng vạn vinh quang giả đóng tại bên ngoài cũng đều tràn vào trong trấn nhỏ biên hoang đang tán loạn, vây kín trang viên Mạn Đà La thành nơi nước không qua một giọt.

Đưa mắt nhìn lại xung quanh, đầu người đen kịt đếm không thể hết, vinh quang giả của mười đại đoàn vinh quang nhận được mệnh lệnh các đại lão chuyên môn đến đây, những người khác có thể không biết nguyên do, không rõ ràng tình huống, nhưng thấy các đại lão đại đoàn vinh quang đều tụ tập ở chỗ này, suy đoán có thể sau đó phong ấn Táng Cổ sẽ xuất hiện tại đây, thế nên bọn họ tự nhiên cũng đi tới.

- Lạc gia còn đang ngủ, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Âm thanh Lãnh Cốc có chút run run, khiến hắn sợ sệt không phải là đám đại lão và đoàn trưởng trong trang viên này, hắn sợ là mấy trăm ngàn đến hơn triệu người vây kín ở ngoài kia, điều này khiến cho hắn có chút không thở nổi.

Xác thực, bị đông đảo người vây quanh như thế, cảm giác thực sự quá bết bát, giống như một con dê rơi vào giữa bầy sói, phảng phất như chỉ cần động một cái cũng sẽ bị cắn xé cho nát bét. Giờ hắc này, Lãnh Cốc rốt cuộc đã biết cái gì gọi là người ta tấp nập, cũng rốt cuộc ý thức được một sự thật, đó là tất cả những gì mình nghĩ đến đều quá đơn giản.

Đánh? Đánh thế nào? Tạm thời không nói mấy trăm vị đại lão và đoàn trưởng tu vi sâu không lường được, chỉ là hơn một triệu người ở bên ngoài, mỗi người nhổ một cái cũng đủ cho mình chết đuối trong nước bọt, nếu những người này cùng nhau động thủ, e là ngay cả Trận Hành Giả tu vu pháp đến viên mãn như trong truyền thuyết cũng phải nổ chết.

- Nên làm gì thì làm.

Bị hơn trăm vạn người bao quanh, không có ai không sợ, Tần Phấn và Ngạo Phong cũng không ngoại lệ, chỉ là hai người không sợ rõ ràng như Lãnh Cốc thôi. Ngao Phong đứng ở đó, giơ vò rượu, không ngừng nốc vào trong miệng, Tần Phấn vung loạn hai tay, nhanh chóng ngưng diễn phù văn bố trí trận pháp, Trần Lạc thì vẫn nằm nhoài trên bàn như trước, không hề nhúc nhích.

Thoáng chốc, phái chân trời truyền đến một tiếng hổ gần uy mãnh, mọi người nhìn lại xung quanh, chỉ thấy một đám mấy trăm người cưỡi bạch hổ uy vũ bay nhanh đến, đây là bạch hổ, là linh thú quang minh hổ cực kỳ hi hữu, chỉ thuộc về Quang Minh điện, người đến không phải ai khác, chính là chấp pháp giả Quang Minh điện, nhân số cỡ bốn trăm người, dẫn đầu là bốn vị Đại thống lĩnh Quang Minh điện, Bạch Chấn Thiên, Vạn Tinh Văn, Lạc Đô, Tào Vệ.

Có thể trở thành chấp pháp giả Quang Minh điện, tự nhiên đều là hạng người xuất sắc, có thể trở thành thống lĩnh Quang Minh điện, bất kể là Bạch Chấn Thiên, Vạn Tinh Văn hay là Lạc Đô, Tào Vệ tuyệt đối là hạng thiên tài trong thiên tài, thiên kiêu trong thiên kiêu, là những cao thủ nổi danh cùng tiểu Thương Thánh Vương, Mộ Vân Không, cũng là những đại vu sư uy chấn thiên hạ ngày nay. Tạm thời không nói một thân thành tựu ngạo nhân của bọn họ, chỉ cần một cái Quang Minh Nhận ẩn chứa khí tức Quang Minh trong tay bọn họ liền có thể khiến cho người ta không rét mà run, huống chi bốn vị đại thống lĩnh còn tu luyện bậc kỳ công khủng bố Thái Thượng Quang Minh Động, đặc biệt là Bạch Chấn Thiên, thành danh hơn hai mươi năm, đã từng chem. Giết qua tà ác Vu sư tu luyện hơn ngàn năm, thực sự là lợi hại.

Bốn người Bạch Chấn Thiên, Vạn Tinh Văn, Lạc Đô, Tào Vệ ở phía trước, phía sau là bốn trăm Quang Minh chấp pháp giả cưỡi bạch hổ, đội hình mênh mông cuồn cuộn kéo đến, không người nào dám ngăn trở, ai nấy đều nhún nhường, dù sao Quang Minh điện nắm giữ quyền sinh quyền sát, muốn giết ai là giết.

- Người Quang Minh điện đến làm gì?

Lãnh Cốc nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng khá là khẩn trương.

Tần Phấn không có nhìn, tiếp tục bố trí trận pháp, nói:

- Còn nhớ lời ta vừa nói chứ, bọn họ đều đang đợi một cơ hội hỗn loạn và một lý do hợp lý, nếu Quang Minh điện đã xuất hiện ở đây, rõ ràng, bọn họ là người đưa tới lý do hợp lý.

Dừng một chút, Tần Phấn lại nói:

- Ngạo Phong, Lãnh Cốc, nghe cho kỹ, hiện tại Lạc gia không biết xảy ra tình huống gì, nếu như ta suy đoán không sai, Quang Minh điện vừa đến, bọn họ sẽ động thủ, ta bố trí trận pháp thủ hộ Trần Lạc, một khi người Quang Minh điện động thủ, Ngạo Phong ngươi trước tiên chống đỡ một chút.

- Không thành vấn đề.

Ngạo Phong vẫn nốc rượu ừng ực, chỉ cầu say một trận, bởi vì hắn muốn đại khai sát giới.

- Vậy còn ta?

Lãnh Cốc hỏi.

- Ngươi coi chừng Lạc gia là được.

- Sao thế, các ngươi xem thường ta?

- Lãnh Cốc, ngươi nghe ta nói, ta có thân phận Hoàng tộc, cho dù đại khai sát giới, trở thành tội nhân cũng sẽ không liên lụy đến người trong nhà, ngươi thì khác.

Lãnh Cốc rõ ràng ý tứ của Tần Phấn, nhưng trong lòng vẫn rất không cam:

- Thế còn Ngạo Phong thì sao? Ngạo Phong cũng không phải là người Hoàng tộc.

- Lãnh Cốc!

Ngạo Phong lại uống một bình rượu, nhìn đoàn người Quang Minh điện đang bay nhanh đến, truyền âm nói:

- Kỳ thực có một việc ta vẫn không nói cho ngươi biết, tổ tiên nhà ta đã từng thống trị thế giới này, hơn nữa còn có một vị lão gia tử sống hơn ngàn năm tuổi.

Tổ tiện Ngạo Phong từng thống trị thế giới này? Chuyện này… Lãnh Cốc bối rối tại chỗ. Lúc này, bốn trăm vị chấp pháp giả Quang Minh đã dừng tại cửa trang viện, bốn người Bạch Chấn Thiên, Vạn Tinh Văn, Lạc Đô, Tào Vệ bước lên trước.

- Trần Lạc có ở đây không?

Nét mặt Bạch Chấn Thiên đầy uy nghiêm, mắt sáng như đuốc, quét ngang ra, linh thức trong nháy mắt đã bao phủ toàn trường.

- Trần Lạc bị thương nặng, dĩ nhiên đã hôn mê.

Tần Phấn không có xoay người, tiếp tục bố trí trận pháp, nói:

- Không biết Bạch thống lĩnh tìm hắn có chuyện gì?

Trên mặt Bạch Chấn Thiên không có biểu tình gì, lập tức tuyên cáo tội trạng Trần Lạc:

- Trần Lạc làm trái ý trời, khiến đại tự nhiên náo loạn, khiến dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán, tạo thành ảnh hưởng ác liệt với trật tự an ổn của thế giới, căn cứ theo pháp lệnh thế giới, Quang Minh điện đến thực hiện lệnh bắt giữ.

- Muốn gán tội thì thiếu gì cớ.

Tần Phấn hơi cười nhạt, nói:

- Nếu Trần Lạc không có nghịch thiên, không có gợi ra đại tự nhiên náo loại, hôm nay các ngươi sao lại tụ tập ở chỗ này chờ phong ấn Táng Cổ hiện thế.

- Tiểu Tần vương tử, hi vọng ngươi không nên nhúng tay vào việc này.

- Ta cứ nhúng tay vào, ngươi có thể làm được gì?

- Dám to gan cản trở Quang Minh điện ta chấp pháp, đừng nói ngươi là Tiểu Tần vương tử, ngay cả Thân Vương cha ngươi tới cũng giết không luận tội.

Nói lời này chính là Vạn Tinh Văn, chỉ cần người nghe qua tên người này cũng biết Vạn Tinh Văn là một vị đại thống lĩnh vô cùng ngông cuồng, ngạo mạn và tàn bạo của Quang Minh điện, mọi người đều biết hắn tùy tiện, không đặt bất luận kẻ nào vào trong mắt, nhưng cũng tuyệt đối không nghĩ tới dĩ nhiên tùy ý như thế, ngông cuồng đế độ… Dám mắng Tiểu Tần vương tử như thế, ngay cả Thân Vương Hoàng Thành cũng dám giết không cần luận tội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.