🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dứt lời, nàng ngoắc ngón tay về phía Lâm Ngọc Sơn, nói:

- Tới đây, tiểu tử, không phải ta vừa nói nếu tình nhân của ta chịu tha thứ cho ngươi, ta liền không truy cứu, vị đại gia này chính là tình nhân của ta.

Lâm Ngọc Sơn ngẩn người, không biết phải làm sao, trên mặt lúc xanh lúc trắng một trận, bởi vì vừa nãy hắn còn cố ý chứng minh với Trần Lạc rằng mình là một người có thể nói chuyện với tiểu Mạn Đà La, nhưng hóa ra người ta là tình nhân của tiểu Mạn Đà La, điều này khiến cho hắn cảm thấy xấu hổ vạn phần, hận không thể tìm lấy một cái hố lẻ chui vào.

Hắn có thể xin lỗi với tiểu Mạn Đà La, bởi vì bất kể thân phận bối cảnh hay thực lực tu vi, hắn biết mình kém xa tiểu Mạn Đà La, nhưng muốn hắn xin lỗi gia hỏa họ Trần này, Lâm Ngọc Sơn thế nào cũng không làm được, trái tim kiêu ngạo trong hắn không cho phép bản thân xin lỗi với một tên tiểu bạch kiểm chẳng có gì, chỉ biết dựa vào nữ nhân.

- Thân ái, tên tiểu tử này đánh hỏng của ta cái bàn, dựa theo quy củ phải bồi thường hơn ba mươi triệu, ngươi cứ nói đi.

Tiểu Mạn Đà La rúc vào trong lòng Trần Lạc, tựa như yêu cơ rúc lòng lang quân.

- Đánh hỏng của ngươi cái bàn liền bắt Lâm công tử bồi thường ba mươi triệu, ngươi cũng quá hắc đi.

Trước đó Trần Lạc tưởng rằng Lâm Ngọc Sơn này chỉ đang nói đùa, không nghĩ tới dĩ nhiên là thực, mạnh mẽ kéo tiểu Mạn Đà La ôm vào lòng, cười nói:

- Ta và Lâm công tử dẫu gì cũng là bằng hữu, coi như xong đi.

- A, nhân gia nghe ngươi, ngươi nói xong là coi như xong rồi.

- Ha ha ha!

Trần Lạc cười, xoay người tiếp tục uống rượu. Thấy vẻ mặt ba người Trần Lạc quai quái, hắn cười nói:

- Ba người các ngươi có ý kiến gì không?

Ba người Tần Phấn, Lãnh Cốc, Ngạo Phong liếc mắt nhìn nhau, không hẹn cùng lắc đầu một cái. Lãnh Cốc thực sự không nhịn được, bí mật truyền âm tra hỏi Tần Phấn:

- Điện hạ, Lạc gia sẽ không thật là có một chân với tiểu Mạn Đà La chứ? Ta thấy không giống, Lạc gia trước đó ngay cả tiểu Mạn Đà La là ai cũng không biết, hơn nữa vừa nãy khi tiểu Mạn Đà La đi tới, từ phản ứng của Lạc gia giống như hắn thực sự không nhận ra nàng.

Tần Phấn đáp lại:

- Ngươi đoán không sai, Lạc gia hẳn là không nhận ra tiểu Mạn Đà La.

Mẹ nhà nó! Lá gan Lạc gia cũng quá lớn đi, hắn không nhận ra tiểu Mạn Đà La cũng dám vừa kéo vừa ôm, thân thân thiết thiết, chỉ còn kém điểm trực tiếp cưỡi lên mà thôi, hắn cũng quá… Hắn thực sự dám làm. Tiểu Mạn Đà La là hạng người gì? Đây chính là mỹ nhân rắn rết danh tiếng lẫy lừng, hắn không sợ trung mỹ nhân kế của người ta sao?

Ngược lại, Tần Phấn tựa hồ rất thông hiểu Trần Lạc, đáp lại:

- Thiên hạ còn có chuyện gì Lạc gia không dám làm, huống chi là vưu vật tự dâng tới cửa. Tạm thời không nói tiểu Mạn Đà La có mục đích gì, đối với Lạc gia mà nói, lấy đức hạnh của hắn, nhất định là trước tiên hưởng phúc một hồi rồi nói sau, còn có mỹ nhân kế hay không thì mặc kệ, ta đoán hắn mới chẳng thèm cân nhắc những thứ này.

Hai người Tần Phấn và Lãnh Cốc bí mật truyền âm, Ngạo Phong thì một mình uống rượu, còn Trần Lạc có thực là cám dỗ với tiểu Mạn Đà La hay không, hẳn chẳng hề hứng thú chút nào, trong đầu hắn toàn là lời Lãnh Cốc nói với hắn trước đó, nào là linh lực Lạc gia mênh mông như biển, nào là Táng Hoa phải vạch trần Cửu Thiên mới có thể áp chế, nào là tùy tiện ngồi xuống ba bốn ngay liền mở ra năm đạo linh diệu. Hắn càng nghi càng xoắn xuýt, càng xoắn xuýt càng cảm thấy mình sống không có ý nghĩa.

Phòng khách, mọi người thấy tiểu Mạn Đà La và thanh niên áo lam kia ngay nơi này tình chàng ý thiếp, ngươi một chén ta một chén, ve vãn nhau uống rượu, điều này thực sự khiến tim gan người ta phát run. Mọi người đều rất tò mò người thanh niên áo lam này đến tột cùng là ai, vì sao hắn lại được tiểu Mạn Đà La phu nhân ưu ái như vậy? Hay là tiểu Mạn Đà La phu nhân thích dạng tiểu bạch kiểm, yếu đuối mong manh?

Không ít người đều đang suy đoán như thế, không trách được gia hỏa này dám vung năm, sáu nghìn vạn uống một trận rượu tại lầu Vạn Hoa này, nguyên lai hắn là tiểu bạch kiểm do tiểu Mạn Đà La phu nhân nuôi dưỡng, tựa hồ cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích được một kẻ phàm nhân trên người không linh tức như hắn lại dám xa hoa như thế, hóa ra hắn là tiểu bạch kiểm của tiểu Mạn Đà La.

Bên cạnh, Niệm Kiều hồi lâu mới tỉnh lại khỏi chấn động sâu sắc, thấp giọng hỏi:

- Miêu đoàn trưởng, gia hỏa này đến tột cùng là ai? Không chỉ giàu nứt đố đổ vách, còn là tiểu tình nhân của tiểu Mạn Đà La? Trời ạ, chuyện này thực khó tin nổi.

Miêu Hoành cũng cay mày không rõ, Lâm Ngọc Sơn thì cúi đầu uống rượu, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm tiểu Mạn Đà La và Trần Lạc, tàn bạo nói:

- Các ngươi không nghe thấy mọi người nghị luận sao? Hừ! Ta nói hắn sao dám ném năm, sáu ngàn vạn đi uống một trận rượu, hóa ra là tiểu bạch kiểm do tiểu Mạn Đà La phu nhân nuôi dưỡng. Hừ!

- Ngọc Sơn, không được nói chuyện lung tung!

Miêu Hoành lập tức quát mắng.

- Sợ cái gì! Đại ca của ta và tiểu Thương Thánh Vương đều ngồi trên kia.

Trong suy nghĩ của Lâm Ngọc Sơn, mặc kệ thân phận lẫn bối cảnh tiểu Mạn Đà La phu nhân thần bí thế nào, thực lực tu vi cường đại làm sao, trước mặt Thương Vô Tà của Lang gia cảnh địa cũng chẳng là gì. Trước đó hắn đã thấy rõ, Thương Vô Tà nói thay hắn trả tiền, tiểu Mạn Đà La lập tức đáp ứng, từ điểm này có thể nói, tiểu Mạn Đà La tuyệt đối kiêng kỵ Thương Vô Tà.

Miêu Hoành lắc đầu một cái, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ. Hắn ở bên ngoài lang bạt mấy chục năm, độ từng trải tuyệt không phải nhóc con Lâm Ngọc Sơn có thể so sánh. Tuy hắn không biết tiểu Mạn Đà La có thực sự kiêng kỵ Lang gia cảnh địa hay không, nhưng hắn rất khẳng định một điểm, tiểu Mạn Đà La tuyệt đối không kiêng kỵ Thương Vô Tà. Trước đó Thương Vô Tà ra mặt trả thay, sở dĩ tiểu Mạn Đà La đáp ứng căn bản là một câu vui đùa, Thương Vô Tà cũng vậy, tiểu Mạn Đà La cũng vậy, nhưng đáng tiếc lấy độ từng trải của Lâm Ngọc Sơn căn bản không nhìn ra nổi.

Đang muốn do dự nên khuyên bảo thế nào, Lâm Ngọc Sơn bỗng nhiên đứng dậy, thần tình Miêu Hoành ngẩn ra, chỉ lo hắn lại đi gây chuyện thị phi, hỏi:

- Ngọc Sơn, ngươi làm gì thế?

- Ta không tin Lâm Ngọc Sơn ta không sánh bằng một tên tiểu bạch kiểm.

Lâm Ngọc Sơn cười lạnh một tiếng, căn bản không nghe Miêu Hoành khuyên bảo, nhanh chân đi tới bàn Trần Lạc bên cạnh, rất khiêm tốn nói:

- Trần công tử, tiểu Thương Thánh Vương và đại ca Lâm Ngọc Thiên của ta, còn có người của Lang gia cảnh địa đều ngồi trên nhã gian kia, hiện tại ta muốn đi chúc rượu, không biết Trần công tử có hứng thú đi cùng?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.