🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thấy tiểu Mạn Đà La đi tới bên này, Lâm Ngọc Sơn nghĩ đây là một cơ hội tốt biểu diễn chính mình, lập tức đi tới, hai tay đặt trước ngực, hơi cúi đầu, đây là một lễ nghi rất tiêu chuẩn, biểu thị sự tôn kính đối phương.

- Nhị phu nhân, lúc trước đánh hỏng bàn là Ngọc Sơn không đúng, kính xin Nhị phu nhân không nên để ở trong lòng. Ngọc Sơn nguyện ý trả bất cứ giá nào, thỉnh cầu Nhị phu nhân tha thứ.

Không thể không nói, Lâm Ngọc Sơn nói lời này xác thực rất thông minh, hắn biết tiểu Thương Thánh Vương đã ra mặt, nhất định Nhị phu nhân tuyệt đối sẽ không truy cứu lại sai lầm của mình. Hắn xin lôi, vừa có thể biểu diễn phong độ bản thân, hơn nữa cũng có thể cho Nhị phu nhân nhận biết mình, quan trọng nhất là có thể khiến cho đám người Trần Lạc thấy được, Lâm Ngọc Sơn hắn có thể trò chuyện với nhân vật cỡ tiểu Mạn Đà La phu nhân.

Phát hiện tiểu Mạn Đà La dừng lại, trong lòng Lâm Ngọc Sơn nhất thời mừng rỡ, lại thấy trên mặt tiểu Mạn Đà La cũng không có chút sắc thái giận dữ, hắn biết mình đã đạt được mục đích. Quả nhiên, tiểu Mạn Đà La cười cười, nói rằng:

- Tốt, nếu như tiểu tình nhân của ta chịu tha cho ngươi, vậy liền không truy cứu nữa, ha ha…

Tình nhân? Tiểu Mạn Đà La có tình nhân từ khi nào?

Mọi người đều biết, dù cả Mạn Đà La lớn và nhỏ của trấn biên hoang đều tự xưng phu nhân, nhưng chưa từng nghe nói qua các nàng kết hôn bao giờ, cũng chưa từng bao giờ thấy qua phu quân các nàng, không có ai biết nguyên nhân, thân phận và bối cảnh Mạn Đà La lớn nhỏ vẫn luôn là một câu đó, nhưng bây giờ tiểu Mạn Đà La dĩ nhiên chính mồm thừa nhận nàng có tình nhân, hơn nữa nghe khẩu khí hình như ở ngay nơi này? Mọi người đều nhìn chung quanh, ngay cả đám người Lang gia cảnh địa do Thương Vô Tà dẫn đầu hay đoàn người nội viện Trung Ương do Mộ Vân Không dẫn đầu cũng đều kinh nghi.

- Không biết tình nhân của Nhị phu nhân là…

Lâm Ngọc Sơn cũng mờ mịt không hiểu, cẩn thận tra hỏi.

Tiểu Mạn Đà La cười không nói, nhấc chân đi về phía trước, đi đến bên cạnh một cái bàn trong góc, tại trước mắt bao nhiêu người, nàng hơi khom lưng, hai tay vòng ôm lấy cổ một vị thanh niên, nghiêng đầu, giọng điệu vô cùng thân ái:

- Thân ái, ngươi đi lâu như vậy, nhưng là muốn nhân gia nhớ đến chết, tới biên hoang rồi sao còn không chào hỏi một tiếng đây.

Một màn này khiến cho người ta khiếp sợ hoàn toàn không thua gì việc người của đám mây hạ phàm. Không ai từng nghĩ tới tình nhân trong miệng tiểu Mạn Đà La dĩ nhiên là thanh niên vừa một hơi gọi bốn mươi lăm bình Biên Hoang Tam Nhưỡng, điều này không khỏi khiến người ta hiếu kỳ.

Kẻ này đến tột cùng là ai? Một bộ áo lam, nhìn ra rất bình thường, trên người không có bất kỳ linh tức, hầu như không khác gì phàm nhân, khuôn mặt âm nhu như tiểu bạch kiểm, lại khiến người ta cảm giác một loại yếu đuối mong manh, thực sự là quá nhu nhược, đặc biệt là đặt bên cạnh tiểu Mạn Đà La yêu diễm, càng không lên nổi một điểm gì ra hồn.

Miêu Hoành khó mà tin nổi, Niệm Kiều cũng như gặp phải quỷ thần, không dám tin vào hai mắt mình, còn Lâm Ngọc Sơn càng ngẩn người, trước đó hắn cho rằng gia hỏa họ Trần này chỉ là một gã nhà quê, sau đó thấy đối phương rat ay xa hoa, lại cảm thấy chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, nhưng không thể nghĩ tới được người ta lại là tình nhân của tiểu Mạn Đà La, điều này khiến hắn căn bản không thể tiếp thu nổi.

Người này đến tột cùng là ai, Lãnh Cốc biết, Ngạo Phong biết, Tần Phấn cũng biết, nhưng bọn họ không biết Trần Lạc từ khi nào cám dỗ được bà nhi tiểu Mạn Đà Là này? Điều này khiến cho ba người cũng có chút không dám tin tưởng.

Có thể ba người không hiểu rõ mấy về tiểu Mạn Đà La, nhưng ba người thì hiểu rõ Trần Lạc một chút, gia hỏa này trước giờ tùy ý phong lưu, đã từng trước mặt mọi người hôn môi qua Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Mạc Khinh Sầu, Hoàng Tuyền, còn có Hiên Viên Đồng, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, ngay cả tiểu Thanh Quân cũng không buông tha, ngay cả Cổ Du Nhiên đại thống lĩnh Quang Minh điện cũng dám hôn môn, lấy tính phong lưu của hắn, hắn cám dỗ được tiểu Mạn Đà La là chuyện có thể lắm.

Đoàn nhân mã của hai người Thương Vô Tà, Mộ Vân Không ở trong nhã gian nghe thấy một màn này cũng đều trợn tròn hai mắt, giống hệt ba người Tần Phấn, đều có chút không dám tin tưởng. Khác biệt chỉ là, ba người Tần Phấn hiểu rõ Trần Lạc, còn bọn họ thì không biết. Bất quá đối với vị bạn học cũ tiểu Mạn Đà La này, bọn họ cũng biết ít nhiều. Nhớ tới tính cách và tính tình cùng với những hoạt động vị bạn học cũ này từng làm ra thời còn trong học phủ Trung Ương, bọn họ cho rằng tiểu Mạn Đà La và Trần Lạc gian díu với nhau cũng không phải không thể.

Là người trong cuộc, với một vị nữ thần gợi cảm đột nhiên xuất hiện bên người, Trần Lạc thực tại có chút mộng, cũng có chút không hiểu tình huống. Hắn trừng mắt nhìn, nhìn tấm dung nhan yêu diễm này, nhíu mày hỏi:

- Mỹ nữ, nhận lầm người không?

- Ma quỷ, ngươi sao không có lương tâm thế, nhanh như vậy đã quên người ta rồi, có phải ở ngoài có nữ nhân khác rồi, thành thật khai báo đi?

Tiểu Mạn Đà La đứng ở phía sau Trần Lạc, khom người, hai tay vòng ôm cổ hắn, đầu ngả trên bả vai Trần Lạc, cười cười chế nhạo. Dung nhan yêu diễm kia, đôi mị nhãn như hoa đào, vẻ mặt quyến rũ, mùi hương nhàn nhạt muốn câu đoạt hồn phách người ta, khiến người ta chịu dục hỏa thiêu thân, ngay cả Trần Lạc cũng suýt chút nữa hoài nghi chẳng lẽ mình và cô gái này thực sự có một chân? Bất quá hắn rất chắc chắn chính mình không hề nhận ra nữ nhân này, trước đây chưa từng thấy qua, càng không biết bà nhi này có mục đích gì.

Hơn nữa, hắn cũng không thèm biết, hiện tại có một vị nữ lang xinh đẹp như thế dâng đến cửa, há có lý nào từ chối. Cười cười, đưa tay ôm lấy eo thon tiểu Mạn Đà La, vừa chạm vào, thân thể Mạn Đà La run lên, thần tình theo đó biến đổi, một cái tay cũng trong nháy mắt này ấn vào tay Trần Lạc.

- Thế nào? Mỹ nhân, chẳng lẽ không nhớ ta sao?

Trên mặt Trần Lạc cũng hiện ý cười, nhìn nàng. Hai người, hai con mắt đối diện, trong nháy mắt đó, tiểu Mạn Đà La bỗng nhiên lại buông tay mình ra, trên dung nhan quyến rũ một lần nữa hiện lên ý cười, ôm lấy cổ Trần Lạc, cười nói:

- Thân ái, ta nhớ ngươi, nhớ đến chết tới nơi rồi đây.

Trần Lạc cất tiếng cười to, bỗng nhiên dùng sức, một tay ôm chầm nàng tới, đặt ngồi trên đùi, điều này khiến cho thần tình tiểu Mạn Đà La lại phát sinh chút biến hóa nhỏ, bất quá trong nháy mắt lại thoải mái.

Trần Lạc ôm nàng, một tay rót rượu đưa tới, cười nói:

- Tới nào, bồi đại gia uống rượu.

Tiểu Mạn Đà La ngồi trên đùi Trần Lạc, lưng tựa sát, đưa tay đẩy chén rượu Trần Lạc chuyển qua, nói:

- Đại gia, uống rượu thôi mà, trước tiên không vội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.