🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Có người đang đi tới không hiểu vì sao bị sa mạc cắn nuốt mất, ngay cả hài cốt cũng không tìm thấy, kinh khủng nhất chính là pháp tắc tự nhiên nơi này cũng không ổn định, vì lẽ đó, khi ngươi bố trí trận pháp không hiểu sao tán loạn biến mất, tuyệt đối đừng bất ngờ, nếu ngươi phát hiện một người đang đi tới, rồi đột nhiên hóa thành một vũng máu, như vậy ngươi tuyệt đối không nên động, bởi vì người đó có thể giẫm phải trận pháp lưu xuống từ thời thượng cổ.

Trần Lạc nghe qua không ít các loại tin đồn liên quan tới biên hoang, nhưng đây vẫn là lần đầu trong đời đi tới. Ba người đều là hạng tài cao gan lớn, không có gì lo sợ, một đường tiến lên. Chỉ là vừa tới vùng biên hoang, Trần Lạc liền phát hiện một vấn đề, dọc theo đường đi thấy có rất nhiều người kèm theo bọc lớn gánh nhỏ, dùng lừa ngựa thồ hàng tụ tập bên trong một trận pháp. Những người này từng đợt từng đợt từ khắp nơi, giống như không phải sống ở chỗ này.

- Bọn họ túm năm tụm ba tụ tập một chỗ, trốn trong trận pháp làm gì thế? Nhìn qua thấy cũng không giống như trốn thiên tai, ngươi xem kìa, bọn họ vừa cười vừa nói, người bên kia càng khoa trương hơn, dĩ nhiên đang nướng thịt.

- Lạc gia, lão nhân gia ngài cũng quá nhiều hiếm lạ đi, trấn nhỏ biên hoang truyền ra tin tức nơi mai táng Cổ Phong, người từ bốn phương tám hướng trên thế giới này hầu như đều kéo tới, chuyện này có gì kỳ quái chứ.

- Ta biết bọn họ đều tới vì nơi mai táng Cổ Phong, nhưng vì sao lại đợi ở đây, không đi trấn nhỏ biên hoang chứ?

- Nói vậy cũng đúng, ta cũng rất buồn bực không hiểu vì sao bọn họ kết nhóm lưu lại ở chỗ này, ta từng nghe nói qua trấn nhỏ biên hoang chính là di tích thượng cổ xứng danh với thực, có trận pháp thượng cổ bao phủ, vững như thành đồng vách sắt, vạn năm tới nay chưa từng chịu đựng ma thú xâm lấn. Nếu trấn nhỏ biên hoang an toàn như vậy, vì sao bọn họ còn đợi ở đây? Điện hạ, không phải ngươi đã tới biên hoang một lần sao? Chứng minh học thức uyên bác và kiến thức phong phú của ngươi cho hai người chúng ta đi nào.

Tần Phấn biết Lãnh Cốc đức hạnh thế nào, càng biết kẻ này thích hay nói giỡn, đương nhiên sẽ không đặt lời hắn nói trong lòng, mở miệng giải thích:

- Trấn nhỏ biên hoang xác thực rất an toàn, nhưng chỗ đó quá đắt.

- Đắt? Đắt thế nào?

- Muốn tiến vào trấn nhỏ biên hoang nhất định phải giao nộp một ngàn linh thạch.

- Một ngàn? Không nhiều mà.

- Đối với các ngươi thì không nhiều, nhưng đối với vinh quang giả, một ngàn chính là không ít. Một tên Vu sư trung cấp phấn đấu một tháng trong đoàn vinh quang mới được vạn tám linh thạch, Vu sư cao cấp thì khá hơn, có thể kiếm được mấy vạn, nhưng các ngươi phải biết, một ngàn linh thạch chỉ là vé vào cửa trấn nhỏ biên hoang thôi, hơn nữa là vé vào một lần, đến buổi tối nhất định phải đi ra. Tính như vậy, nếu chờ trong trấn nhỏ biên hoang, sẽ phải mất một ngàn linh thạch.

- Tại sao buổi tối nhất định phải đi ra?

- Từ lâu, trấn nhỏ biên hoang có quy tắc, không cho phép ngủ lại ngoài đường.

- Vậy thì ở trọ, trấn nhỏ biên hoang có rất nhiều khách sạn chứ?

- Ở trọ? Ngươi chưa từng nghe qua một chuyện cười sao? Một tên Đại Vu sư lưu lại một tháng trong trấn nhỏ biên hoang, kết quả sau một tháng, lúc hắn đi ra chỉ còn là một thi thể.

- Có ý gì?

- Ý chính là, tên Đại Vu sư kia bán hết thảy gia sản thành tiền, linh bảo trên người, linh lực, linh hải, ngay cả linh hồn cũng đều bán thành tiền dùng trả nợ.

- Có khoa trương như vậy không?

Trần Lạc nghe được, ý của Tần Phấn là trấn nhỏ biên hoang rất “Đen”, không phải đen bình thường.

- Không khoa trương một chút nào, rượu ngon phổ thông bên ngoài bán năm trăm linh thạch một vò, tại trấn nhỏ biên hoang có giá năm ngàn, mười ngàn linh thạch ở bên ngoài có thể ở trong trang viên xa hoa, tại trấn nhỏ biên hoang chỉ có thể ở trong một gian tĩnh thất bình thường rộng ba thước. Đây chỉ là mức giá của năm, sáu năm trước, hiện tại không biết giá cả có tăng không nữa. Nghĩ đến hẳn là cao hơn chứ không thấp, hơn nữa hiện tại trấn nhỏ biên hoang truyền ra tin tức mai táng Cổ Phong, các thế lực lớn, các đoàn vinh quang đều tới, quỷ mới biến giá cả trong trấn nhỏ biên hoang sẽ tăng đến độ nào.

Vùng biên hoang Mê Vụ Sâm Lâm chính là thánh địa vinh quang giả, trên thế giới có một nửa tài nguyên tu hành đều xuất thân từ nơi này, địa phương này lại hung hiểm như vậy, đi ngoài đường cũng có thể gặp tai nạn. Biên Hoang rộng lớn, chỉ có trấn nhỏ biên hoang được coi là chỗ an toàn, nơi này trở thành một vũng đen cũng không tránh được, chỉ là không có ai đi quản sao? Khi Trần Lạc hỏi vấn đề này, Tần Phấn lắc đầu nói.

- Quản? Quản thế nào? Ba đại tập quyền trung tâm trận doanh Quang Minh không với tới nơi này, tập quyền trung tâm trận doanh hắc ám cũng tương tự không với tới, chỗ này vừa hung hiểm vừa hỗn loạn, muốn quản cũng không quản nổi. Hơn nữa, từ xưa tới nay gia tộc Mạn Đà La vẫn thống trị trấn nhỏ biên hoang, ma thú hung tàn đếm không hết cũng không công phá được, càng đừng nói quân đoàn. Mặc dù tu vi ngươi cao, có thể thế nào? Trấn nhỏ biên hoang giống như quốc gia trong quốc gia, giới trong giới, còn Mạn Đà La phu nhân chính là quốc vương, cũng là giới chủ.

- Mạn Đà La phu nhân này rốt cuộc là nhân vật như thế nào, lợi hại như vậy?

Lần này Trần Lạc tới trấn nhỏ biên hoang chính là vì muốn tìm Mạn Đà La phu nhân, bởi vì Thất Dạ nói cho hắn biết, Mạn Đà La phu nhân có thể là người duy nhất trên thế giới này biết bí mật về nơi mai táng Cổ Phong. Thất Dạ chỉ nói Mạn Đà La phu nhân là lão bản khách sạn Duyệt Lai tại trấn nhỏ biên hoang, Trần Lạc cũng vẫn cho là như vậy, nhưng đến lúc này mới rõ ràng, tựa hồ Mạn Đà La phu nhân cũng không phải hạng đơn giản.

- Mạn Đà La phu nhân… Nói như thế nào đây?

Tần Phấn trầm ngâm chốc lát, tựa như không biết nên hình dung thế nào, bèn nói:

- Lạc gia, ngươi hẳn là biết thiên hạ ngũ y chứ?

- Thiên hạ ngũ y cái gì, chưa từng nghe qua.

- Lạc gia, lão gia ngài cũng quá không có thường thức đi, ngay cả thiên hạ ngũ y cũng không biết?

Quen biết với Trần Lạc thời gian dài như vậy, Lãnh Cốc rốt cuộc phát hiện hắn có một khuyết điểm vô cùng trí mạng, đó chính là khuyết thiếu thường thức. có rất nhiều danh nhân, sự tích nổi danh thiên hạ, hắn đều không biết chút nào, điều này khiến trong lòng Lãnh Cốc vốn vẫn bị Trần Lạc đả kích liểng xiếng ít nhiều tìm được chút niềm an ủi. Thế nên, mỗi lần có cơ hội, Lãnh Cốc liền muốn khoe khoang học thức uyên bác của mình, dùng cách này để tìm điểm cân bằng giữa hai người.

- Lạc gia, ngài nghe cho kỹ đây, hôm nay ta sẽ phổ cập cho ngươi một chút cái gì gọi là thiên hạ ngũ y. Thiên hạ ngũ y, là chỉ năm nữ nhân không thể trêu chọc nhất tại thế giới chúng ta, mỗi một người trong các nàng đều vô cùng thần bí, có thân phận, có bối cảnh, càng có tu vi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.