🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tựa hồ lo lắng Trần Lạc từ chối, Táng Hoa lại nói:

- A, dọc đường đi rất nhiều mỹ nữ làm bạn, tiểu cô nương mỗi người đều giỏi ca múa, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, mỗi ngày dâng cho ngươi món ngon mỹ vị, uống chính là sinh mệnh thủy từ suối Cửu Thiên, ăn chính là mỹ vị từ biển hư không vô tận, phẩm là đại tự nhiên đệ nhất lộ, ẩm chính là rượu ngon đại hoa khôi nhân gian, điều kiện phong phú như thế, ngươi còn do dự cái gì?

Mỹ nữ làm bạn, mỹ vị món ngon, Trần Lạc tuy ngóng trông, nhưng biết nữ nhân là họa thủy, loại phúc này, Trần Lạc tự nhận là không hưởng thụ nổi, nói:

- Để cho ta suy nghĩ một chút đi.

Một bên là vướng phải Táng Hoa cường đại, một bên khác là người ta dù sao cũng từng giúp đỡ mình, Trần Lạc cũng không tiện ngay mặt từ chối.

- Cân nhắc? Còn phải cân nhắc gì nữa? Được rồi, trước tiên ngươi cân nhắc đi, cân nhắc xong rồi liền đi uống chung trà.

Thấy Táng Hoa không miễn cưỡng thêm, đứng dậy rời khỏi, lúc này Trần Lạc mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là câu nói tiếp theo khiến hắn suýt nữa nhảy ra khỏi bích đàm.

- Ồ, vừa nãy mở ra Cửu Thiên, cho ánh sáng Ngân Hà rơi xuống, ảnh hưởng đến đại tự nhiên, không biết đại tự nhiên chi mẫu lão nhân gia có thể tìm ta gây phiền toái không nữa, thật là có chút sợ sệt đây.

- Ngươi nói cái gì?

Trần Lạc sửng sốt, sau đó ý thức được điều gì, nói:

- Ngươi đang uy hiếp ta?

Hắn nghe ra được, lời này Táng Hoa nói ra là cho mình nghe, ý trong lời rất rõ ràng, nếu như mình không đáp ứng, nàng ta rất có thể moi hết gốc gác của mình, mật báo cho đại tự nhiên chi mẫu. Về phần Táng Hoa có bản lĩnh này hay không, Trần Lạc không biết, nhưng vừa nghĩ tới bà nhi này ngay cả Cửu Thiên cũng mở ra được, chuyện lôi kéo quan hệ với đại tự nhiên chi mẫu cũng không phải là không thể, dù sao Cửu Thiên đã từng là chỗ ở của Thần linh, còn đại tự nhiên chi mẫu cũng được coi là một thần linh đi?

- Uy hiếp? Không có đâu, ta làm sao dám uy hiếp Lạc gia đỉnh đỉnh đại danh chứ.

Táng Hoa xoay người, làm bộ rất là vô tội.

- Ta chỉ cảm thấy, vừa nãy áp chế linh tượng của ngươi, mở ra Cửu Thiên, ảnh hưởng tới đại tự nhiên, lo lắng đại tự nhiên chi mẫu sẽ tìm ta gây sự. A, không biết có thể bị lão nhân gia nàng phát hiện không nữa, nếu như bị phát hiện thì không hay, lão nhân gia nàng bình sinh ghét nhất một chuyện chính là đại tự nhiên bị phá hoại, thích nhất việc thẩm phán người ta chín nghìn chín trăm chín mươi chín vạn lần.

Quả nhiên, độc nhất là lòng dạ đàn bà.

Đầu tiên là dụ dỗ, dụ dỗ không được thì cưỡng bức, Trần Lạc thậm chí hoài nghi nàng này từ khi ra tay giúp đỡ có phải đã đánh chủ ý tới mình rồi không. Đối mặt với một nữ nhân thực lực mạnh mẽ, thân phận thần bí như Táng Hoa, hắn không hề có một điểm nhỏ biện pháp nào, đánh thì đánh không lại, trong tay người ta còn nắm nhược điểm của mình, chuyện này thực sự quá đau đầu, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nhanh chóng rời đi cho thỏa đáng, không trêu chọc nổi, ta vẫn không trốn nổi sao? Ngay khi trời trạng vạng, Trần Lạc liền tìm một lý do rời đi, nguyên tưởng rằng sẽ bị gây khó dễ, ngờ đâu Táng Hoa cũng không có mạnh mẽ lưu người, trái lại còn khiến hắn thêm chút bất an.

- Lạc gia, vì sao chúng ta phải gấp gáp rời đi như vậy?

Không lâu sau khi rời khỏi chỗ của Táng Hoa, Lãnh Cốc rốt cục không nhịn được, hiếu kỳ tra hỏi.

- Bà nhi Táng Hoa kia khiến cho ta cảm thấy không dễ chịu.

Trần Lạc nói ra khiến cho Tần Phấn cảm thấy đồng bệnh, khá tán thành, gật gù nói:

- Ta cũng có loại cảm giác này.

Tự nhiên, không có ai thích bí mật của mình bị người khác biết được, bất kể là Trần Lạc hay Tần Phấn cũng là như thế, đặc biệt đối phương lại là nữ nhân thần bí như Táng Hoa.

- Kỳ quái, hai người các ngươi làm sao lại không dễ chịu, Hoa tỷ người ta thế nhưng đang chuẩn bị dùng Cửu Thiên Ngũ Uẩn chiêu đãi chúng ta đó, thứ đồ chơi đó uống một lần đủ chống đỡ mười năm khổ tu, ta vẫn chưa uống đủ đâu.

- Ngươi đã uống hơn mười chén còn gì? Vẫn chưa đủ sao?

- Hai người các ngươi linh lực thâm hậu, tự nhiên không cần để ý chút điểm như thế, thực sự là kẻ no đủ không biết người đói bụng, ta có thể so với hai người các ngươi sao?

Hiển nhiên Lãnh Cốc có oán niệm rất lớn với Trần Lạc và Tần Phấn.

Tần Phấn lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói:

- Cửu Thiên Ngũ Uẩn của Táng Hoa có thể ôn dưỡng linh tượng thì không sai, uống một lần chống đỡ mười năm khổ tu, tuy rằng hơi cường điệu quá, nhưng sự thực cũng không kém bao nhiêu, bất quá cái này cần phải xem linh tượng ngươi có thể luyện hóa hay không mới được, Táng Hoa chuẩn bị Cửu Thiên Ngũ Uẩn, uống vào bụng rồi, người bình thường không có mười năm, tám năm căn bản không luyện hóa được, nếu không thể luyện hóa, ngươi uống một chén hay mười chén cũng giống nhua, hơn nữa uống nhiều, linh tượng ngươi căn bản không thể chịu đựng được khí tức sinh mệnh ẩn chứa trong Cửu Thiên Ngũ Uẩn.

- Như vậy à… Thật đáng tiếc.

Lãnh Cốc bĩu môi, hỏi:

- Hiện tại tối lửa tắt đèn, chúng ta đi đâu bây giờ?

- Ta muốn đi trấn nhỏ biên hoang, các ngươi đi đâu?

Trần Lạc ngược lại tình nguyện đi cùng với Tần Phấn và Lãnh Cốc, chỉ là không biết có tiện đường hay không.

- Cùng đường!

- Vậy thì đi thôi.

Một nhóm ba người rời khỏi vực Tây Ách, sau đó không ngừng nghỉ đi suốt bốn ngày đường, cho đến ngày thứ năm rốt cuộc đi tới khu vực hung hiểm nhất trên thế giới, biên hoang. Chỗ này hoang tàn vắng vẻ, không có một ngọn cỏ, khắp nơi đều là sa mạc, khí trời càng ác liệt kỳ cục, mặt trời chói chang chiếu xuống ánh nắng cháy da cháy thịt, trên vùng đất sa mạc đỏ au, nhiệt độ cực cao, thậm chí có chút nóng chân, quỷ dị chính là thỉnh thoảng còn có thể xuất hiện một hai đạo lốc xoáy điên cuồng, một đạo lốc xoáy đi qua cuốn sạch lấy cát bụi, tựa như một cơn bão cái, chỗ nó phóng qua để lại một vệt khe sâu không thấy đáy, bão cát và xương trắng tùy thời đều có thể thấy được, có chút là hài cốt ma thú, có chút là hài cốt nhân loại.

Biên hoang chính là chiến trường thượng cổ, có người nói tại thời điểm đại chiến thượng cổ, nơi này bị Đại tự nhiên, thương thiên thẩm phán qua vô số lần, thế nên hoàn cảnh tự nhiên cực kỳ ác liệt, người tu vi hơi yếu một chút ở nơi đây không quá ba ngày sẽ nổ tan rồi chết, nếu không có trận sư ohoj tống, dù cho tu vi cao, cũng không kiên trì được bao lâu, bởi vì nơi đây bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh thiên tai, nào là hỏa diễm lưu tinh, núi lửa bạo phát, sa mạc thiêu đốt thường thường phát sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.