- Cha nó!
Bị Trần Lạc nhục nhã thẳng vào mặt làm Lãnh Cốc thấy mất mặt.
Lãnh Cốc bĩu môi nói:
- Theo lão nhân gia cảm thấy ta nên làm cái khri gì?
- Đánh, ngươi có tay làm gì? Tu vi dùng để làm gì?
- Đánh? Đùa sao? Người ta là Hình Phạt đường, một trong các pháp vụ đường của học phủ. Dù gia ăn gan hùm mật gấu đánh bọn họ một trận nhưng dù sao gia sức yếu thế cô, đánh thắng một tên nhưng không đáu lại hai tên. Hình Phạt đường có nhiều như vậy, gai không đánh lại! Kết quả là đấu không nổi, còn bị đưa lên đại đường, còn chịu khổ nhiều hơn.
Vì tỏ ra mình có gan dạ chút, Lãnh Cốc kể lại tỉ mỉ hậu quả chống cự.
Lãnh Cốc nói:
- Hơn nữa nếu ngươi dám lên gân thì sẽ bị Hình Phạt đường xếp vào sổ đen, lnà sau rơi vào tay Hình Phạt đường chỉ có nước chờ chết.
Lãnh Cốc vỗ vai Trần Lạc, khẽ thở dài:
- Cho nên quá đường cứ im đi, chúng ta ngoan ngoãn mặc người xử lý. Ở trong tháp hình phạt mấy ngày, sau đó ra ngoài nên làm gì thì làm cái đó, nhẫn nhịn chút là qua.
Trần Lạc lắc đầu, nói:
- Có một số việc có thể nhịn, nhưng có một số việc thì không nên cũng không cho phép nhường nhịn.
Trần Lạc nhớ lại có đọc một quyển sách thủy tinh trong Tàng Thư tháp, sách ghi vạn năm xưa nay thời đại thứ nhất có một Vô Úy đế hoàng từng nói một câu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vu/3231292/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.