Sáng sớm, lúc trời còn tờ mờ sáng thì từng tiếng ầm vang không ngừng. Trần Lạc, Ngưu Manh chạy nhanh trong rừng cây, qua nửa canh giờ bọn họ đến mảnh đất hoang vu, ngọnnguồn của thanh âm điếc tai kia. Trước mặt Trần Lạc, Ngưu Manh la mộtdãy núi, sơn mạch dài hơn trăm thước như con rồng khoanh tròn dưới đất.Lạ là cả tòa sơn mạch bốc khói đỏ nhạt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lại vang tiếng nổ điếc tai, đất đai xung quanh rung lắc. Khi Trần Lạc,Ngưu Manh đến nơi thì xung quanh đã có hai trăm người tụ tập. Bốn phương tám hướng tuôn ra vô số người.
- Sơn mạch này làm sao vậy?
Trần Lạc nheo mắt, lòng cực kỳ khó hiểu hỏi:
- Không lẽ là tế đàn triều bái? Không thể nào, ma thú triều bái mới vừabắt đầu, những những tế đàn ma thú xây dựng nhanh nhất cũng nên là ba,bốn tháng sau.
- Đúng vậy! Bây giờ không thể nào xuất hiện tế đàn được. Huống chi nếulà tế đàn triều bái thì chỗ này sẽ tụ tập ngàn vạn ma thú, nên khả năngcó tế đàn không lớn, nhưng...
Ngưu Manh trợn to mắt nói:
- Nhưng nghe nói lúc ma thú triều bái thì Tiểu Linh giới sẽ có biến dị,không biết sơn mạch này rung rinh có xem như biến dị không?
Ngay khi hai người nghi hoặc thì có kẻ kêu tên Ngưu Manh, nhìn qua thấy là một nam nhân cười tươi đi tới.
Nam nhân mỉm cười nói:
- Ngưu Manh, tiểu tử ngươi to gan thật, ma thú triều bái mà cũng dám vào.
Ngưu Manh nhếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vu/3231095/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.