Các nam sinh 'Ài' một tiếng, sau đó không nói gì nữa, mặc kệ Lục Kiêu Trần mà tiến về phía trước.
Đi tới mật thất đầu tiên, mọi người đang thảo luận rất sôi nổi. Vân Nghê nhìn bốn hướng, xác định an toàn mới dám bỏ tay che mắt ra.
Ai ngờ, có người đột nhiên hô to làm cô sợ hãi, lại đưa tay che mắt lại.
Lá gan còn nhỏ hơn cả thỏ.
Bên cạnh vang lên một tiếng cười nhẹ.
Cô quay đầu, nhìn thấy Lục Kiêu Trần dựa vào vách tường, chăm chú nhìn cô.
Đằng trước ồn ào huyên náo, còn phía của Vân Nghê và Lục Kiêu Trần không khí lặng im, tựa như hai thế giới khác nhau.
Vân Nghê xấu hổ đáp lại anh, "Anh cũng sợ à?"
Lục Kiêu Trần nhìn cô, trầm thấp nói, "Ừ"
Rốt cuộc cũng tìm thấy một người nhát gan như mình, Vân Nghê không nhịn được chia sẻ, "Đây là lần đầu tiên em chơi trò này. Lần trước chơi nhà ma, em bị dọa sợ suýt nữa thì khóc"
"Em vẫn còn tốt chán"
Ngữ điệu anh bình đạm, "Lần trước anh đi nhà mà còn bị dọa thê thảm hơn"
"?"
"Bị dọa tới hôn mê luôn"
???
Vân Nghê khiếp sợ, nhưng nhìn anh không giống như đang đùa chút nào, "Vậy sau đó có làm sao không ạ?"
"Không sao hết, đi nhiều lần thì quen thôi"
Lời nói này vừa làm người ta đau lòng vừa khiến người ta buồn cười, cô an ủi anh, "Anh đừng sợ, trò này chắc không kinh dị như nhà ma đâu. Nhân viên vừa mới nói, nếu không thoải mái thì có thể đi ra. Vậy chúng mình cứ đi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vi-rieng-minh-em/238872/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.