Một binh lính đưa lên tờ giấy nhận tội của Tạ Minh Đức, rồi chỉ vào tên khất cái đang run rẩy bên cạnh.
"Nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ. Tạ lão gia, ngài còn gì để nói nữa không?"
Ta nhìn người đàn ông trước mặt, trong chốc lát dường như đã già thêm mười tuổi.
Ông ta mắt rưng rưng, đôi tay run rẩy gỡ chiếc mũ quan khỏi đầu, từ từ quỳ xuống.
"Đây là trời muốn diệt Tạ gia ta rồi. Tội thần không có gì để nói. Chỉ có điều, trong nhà còn những đứa trẻ thơ vô tội…"
Nước mắt Tạ lão gia tuôn rơi.
Bên cạnh, Tạ phu nhân cũng khuỵu xuống đất.
Bỗng nhiên, bà phát đ.i.ê.n lên: "Không, đây không phải sự thật, đây không phải sự thật, đây chỉ là mơ thôi! Đúng rồi, đây là mơ!"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Bà cười lớn, gào lên: "Ta là phu nhân của Tạ gia, Tạ gia là dòng dõi trăm năm, con trai ta là kỳ lân tử của Tạ gia, con dâu ta là Công chúa tôn quý của hoàng gia, haha, haha! Đây không phải sự thật!"
Bà đ.i.ê.n rồi.
Cái c.h.ế.t thảm của con trai, cùng tin tức về nguy cơ bị diệt tộc, cuối cùng đã khiến bà phát đ.i.ê.n.
...
Ta trở về cung.
Tạ Minh Đức là Phò mã của ta, hắn bất kính với ta, đánh c.h.ế.t thì đánh c.h.ế.t.
Nhưng dù sao Tạ gia cũng là thế gia, ta không thể tự tiện quyết định vượt mặt phụ hoàng.
Quả nhiên, sau khi nghe về những gì ta đã trải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-uy-cua-cong-chua/3631104/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.