“Alo, Tôi là Thiên, xin hỏi là ai đang gọi tới vậy?”
“Là tôi, Tuyết. Anh có ở bệnh viện không, tôi ghé qua một lát”.
“Có, tôi đang ở văn phòng. Em cứ ghé đến”.
Tuyết cúp máy. Cô chậm chạp rời khỏi xe ô tô và đi vào cổng bệnh viện. Cô đi đến quầy lễ tân và được nhân viên chỉ chỗ phòng làm việc của Thiên. Cô thấy việc cho vệ sĩ đi theo có hơi khoa trương nên bảo bọn họ đợi dưới sảnh, chú Nghị nhất quyết không đồng ý để cô đi một mình nên cô đanh để chú ấy theo lên tầng.
“Được rồi, chú cứ ngồi ở ghế chờ đi. Cháu vào phòng bác sĩ ở ngay kia thôi”.
“Được, cô Tuyết vào đi. Có gì cần thì cứ gọi tôi”.
Nó là căn phòng cuối dãy hành lang. Tuyết thong dong đi đến cửa phòng. Đang định gõ cửa thì cô nghe thấy bên trong vang ra những âm thanh mờ ám. Cô thoáng đỏ mặt. Đó là giọng nũng nịu của một cô gái, kèm những tiếng rên khe khẽ. Rồi là tiếng nạt đầy ám muội của đàn ông. Là giọng của Thiên sao?
“Cái tên Thiên chết giẫm này đang là trò quái gì vậy chứ?”. “Đây là văn phòng mà”. “Đúng là điên mới tin lời mà hợp tác với hắn”.
Tuyết cảm thấy một cơn giận đang cuộn trào trong lòng ngực làm cơ thể cô nóng ran. Cô siết chặt nắm tay. Bộ móng nhọn đâm vào lòng bàn tay khiến nó đỏ ửng. Tuyết cảm thấy không công bằng. Cô vừa trải qua cửa tử, vô cùng mệt mỏi vì bị những thứ đáng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tuyet-an/3650855/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.