Tuyết chạy một lúc thì thấy bảng chỉ dẫn ghi lối vào thành phố hiện ra. Bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cho xe giảm tốc vì đã đi vào khu dân cư nên xe cộ có đông đúc hơn. Tuyết lúc này mới chợt bật khóc. Cô vừa đau vừa tủi thân.
Tuyết vất vả về đến nhà. Tất cả mọi người ùa ra đón cô. Con Mễ vội đỡ cô vào. Ông Phú và Kỳ nhìn dáng vẻ thê thảm của Tuyết mà đau xót không thôi. Bà Ngà với Ngọc thì ôm chầm lấy cô mà nước mắt giàn giụa. Tuyết thất kinh khi thấy người tài xế ban nãy đang quỳ gối giữa sân. Vậy thì người đã chở cô đi là ai?
Theo như lời anh ta thì lúc cô bước xuống chỗ nhà Linh anh ta đã băng qua đường để mua ly café. Nhưng khi quay lại thì thấy xe lăn bánh chạy mất. Anh ta sợ cô bị bắt cóc nên đã truy hô và chạy theo nhưng bị mất dấu đoạn giao với ngoại ô. Sau đó anh ta nhanh chóng gọi báo cho chú Nghị và những vệ sĩ khác để truy tìm.
Xe của nhà Tuyết chiếc nào cũng có gắn định vị GPS, nhưng mà chú Trung và chú Nghị dò mãi một lúc cũng không tìm được. Mọi người cũng đã liên hệ với lực lượng giao thông dọc tuyến đường về tỉnh theo lời người tài xế thuật lại nhưng không có tin tức.
Kì lạ là cả nhà đều nói không thấy Tuyết gọi điện trước đó, gọi lại cho cô cũng không được, trong khi từ lúc ngồi xe, rồi đi trong bãi sậy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tuyet-an/3650854/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.