“Chỉ có như vậy em mới chịu nói chuyện với tôi sao?”. Thiên đã áp sát Tuyết từ lúc nào mà thì thầm bên tai cô. Hắn quái gở mà liếm lên vành tai của Tuyết.
“Anh… anh…”. Cô sợ hãi xoay người, lắp bắp nói. “Anh rốt cuộc là thứ gì?”.
“Em nghĩ tôi sẽ là thứ gì?”. Thiên nói rồi lại hôn xuống cổ của Tuyết.
“Anh…”.
Tuyết giật mình, cô hình như cảm thấy răng nanh đang dây dưa trên da thịt của mình. Không phải hắn định cắn chết cô đấy chứ. Tuyết đưa tay đẩy mạnh Thiên ra nhưng không thành công. Cái thân hình cao to vững chắc của Thiên cứ như dính chặt vào cô. Tuyết vừa đẩy vừa cố lùi về sau để tách hắn ra nhưng chỉ khiến cánh tay lực lưỡng của Thiên siết lấy cô mạnh hơn.
Giây tiếp theo hắn lại cười ha ha một cách ma quái. Thanh âm cứ khào khào bị giam trong thanh quản mà chưa chịu phóng thích thành tiếng nói. Nó cứ đục đục khàn khàn nghe rất sợ. Thiên khoái chí nhìn sự vùng vẫy đầy bất lực của Tuyết.
Hắn bị Tuyết đẩy ra nhưng không từ bỏ, lại tiếp tục cúi xuống vị trí phía dưới cái cổ trắng nhỏ của cô mà giở trò sở khanh. Bàn tay không an phận mà lại di chuyển khắp lưng và eo của cô. Hắn ta rõ ràng là đang sàm sỡ Tuyết.
Cái áo khoác len đã bị tuột xuống lúc nào không hay, để lộ ra là bờ vai trắng nõn và chỗ da thịt căng tròn của Tuyết. Do cô mặc một chiếc đầm lụa dây mảnh nên tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tuyet-an/3650850/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.