Tuyết về đến phòng liền khoá chặt cửa lại. Cô nhảy lên giường trùm kín chăn. Sự việc vừa rồi là sao? Cái đám khói đó sao lại vào nhà cô được? Nó lại nhập vào người Thiên sao? Như lúc chiều nó đã nhập vào Minh Đăng. Nhưng sao nó cứ bám lấy cô. Mà đáng sợ bây giờ là nó đã tìm ra nhà cô rồi.
Tuyết nhắm chặt mắt lại, nhưng lại sợ màn đen nên lại mở mắt ra. Chứng mù màu của cô có vẻ đã nặng hơn. Lúc đầu cô chỉ thấy màu sắc mờ đi, sau là sự vật cứ xám xám có phần ảm đạm, còn bây giờ thì đặc sệt hai màu đen trắng. Nhất là khi tối đến, cô nhìn không gian cứ như một thước phim kinh dị thời thập niên 90.
Tuyết vội bật dậy ngồi thiền. Cô cố gắng hít thở sâu để ổn định tâm trí. Cô bắt đầu suy nghĩ và phân tích. Cô tự trấn an bản thân đã quá căng thẳng và ám ảnh nên mới sinh ảo giác như vậy. Chỉ là do cô thiếu ngủ nên mới như vậy. Bây giờ cô chỉ cần ngủ một giấc đầy đủ là mọi chuyện sẽ bình thường trở lại.
Cộc! Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa làm tim cô đứng im một nhịp. Tuyết hốt hoảng nhìn ra cửa. Có ai đó đang gõ vào nó, tiếng gõ cách quãng đều đặn.
“Tuyết? Cô có trong đó không?”. Thiên lên tiếng.
“Ai vậy?”. Giọng Tuyết run run hỏi lại.
“Là tôi, Thiên đây. Tôi vào được chứ”.
Tuyết nghe âm thanh này thì lại bình thường, không phải là tiếng trong đám mây, cô thở phào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tuyet-an/3650849/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.