Chương trước
Chương sau
Sự thật chứng minh, bát quái là bản tính của con người.

Ngày thứ hai sau khi thái tử cử hành yến hội ở Khinh Hồng lâu, cái tên Yêu Dạ đã như gió xoáy cuốn sạch toàn bộ Thánh Thiên thành. Hiện giờ dường như là lớn như thương nhân quan lại, nhỏ như tên ăn mày bên đường cũng biết trong Khinh Hồng lâu có một Yêu Dạ khuynh quốc khuynh thành tuyệt đại xinh đẹp! Trong lúc nhất thời, Yêu Dạ trở thành một chủ đề nóng bỏng tay, trở thành đối tượng theo đuổi của tất cả thanh niên tài tuấn! Nhưng khiến cho người ta khiếp sợ là tuyệt thế thiên tài Thánh Thiên thành, luôn luôn tránh nữ tử như tránh rắn rết - Tề Thiên Sách Tề gia đại công tử không ngờ cứ ba ngày hai bữa lại chạy tới Khinh Hồng lâu, chỉ vì gặp mặt Yêu Dạ. Mà Yêu Dạ luôn luôn không tiếp khách dường như cũng chỉ tiếp đãi một mình Tề ThiênSách, đoạn tình yêu này nhanh chóng trở thành đề tài tốt nhất cho dân chúng Thánh Thiên thành đàm luận lúc rảnh rỗi. Nhưng thân là người trong cuộc, hai ngày nay Thiên Tung lại rất thanh nhàn. Thời điểm Tề Thiên Sách vừa mới bắt đầu tới dường như như nước với lửa cùng với hai người Phi Dạ, U Minh, mỗi lần gặp mặt đều muốn tranh tài một trận, ngay cả Bạch Ngân cũng thỉnh thoảng gia nhập chiến cuộc cùng bọn họ. Bất quá, dần dần nàng phát hiện sau mỗi lần chiến đấu, tình cảm của mấy người dường như trở nên khá hơn một chút. Nam tử, quả nhiên là sinh vật có máu nóng! Đây là kết luận của ThiênTung sau hai ngày quan sát chiến cuộc.

Kỳ thật nàng không biết rằng cũng do mấy ngày nay chiến đấu, khiến đám người Phi Dạ từ đáy lòng công nhận nam tử bền bỉ anh dũng như chiến thần này. Bất kể là Bạch Ngân, Phi Dạ, U Minh, Tiểu Hồ hay là Tề Thiên Sách, bọn họ đều từng có một khoảng thời gian dài hoặc ngắn vắng mặt trong sinh mệnh của Thiên Tung. Cũng bởi vì sự vắng mặt này khiến cho bọn họ không có lý do gì đi bài xích những nam tử đã ở bên cạnh Thiên Tung, vì nàng che gió che mưa. Mặc dù đau lòng, nhưng bọn họ không muốn Thiên Tung phải khó xử lựa chọn. Ai bảo bọn họ yêu thảm tiểu nữ tử thanh khiết lạnh lùng xinh đẹp đó!

Hơn nữa, kể từ sau khi Tề Thiên Sách biết được sự tồn tại của tiểu ma đầu Lân Nhi thì càng thêm đoàn kết nhất trí với đám người Phi Dạ, thường xuyên vì nhiệm vụ ‘trừ ma’, kiên quyết ngăn cản hành vi chiếm cứ Thiên Tung của tiểu ma đầu.

Ngày hôm đó, hỗn chiến quen thuộc vẫn trình diễn ở chỗ cũ. ThiênTung ở một bên xem đến nhàm chán, lập tức cùng Diệp Tử Long ra khỏi Thiên Nhiên Cư. Đi tới một phòng trong tầng ba của Khinh Hồng lâu, cách màn cửa sổ lẳng lặng quan sát bên ngoài ngựa xe như nước. Mấy ngày nay, Thiên Tung luôn luôn xử lý chuyện của Diệp Sát môn, còn hai ngày nữa là ngày bán đấu giá Thánh Ca Hoa rồi.

Lần này, hoạt động đấu giá Thánh Ca Hoa dường như cực kỳ long trọng. Mấy ngày nay, số thương khách, bang phái, chiến đoàn muốn thừa dịp tới đây kiếm một khoản hời hoặc là một chút bảo bối càng nhiều không kể xiết. Thế nhưng không ai nhìn thấy những bại hoại cùng với âm u phía sau thịnh thế xa hoa này còn cất giấu một âm mưu trong bóng tối.

Diệp Tử Long ở phía sau lưng Thiên Tung chuyên chú nhìn chằm chằm bóng lưng nàng. Hắn biết có lẽ cuối cùng cả đời mình sẽ chỉ có thể ở phía sau nàng nhìn bóng lưng của nàng, nhưng đây đối với hắn mà nói đã là hạnh phúc khó có được. Trong lúc nơi này đặc biệt yên tĩnh, trong không khí đột nhiên xuất hiện hai luồng năng lượng dao động cực kỳ nhỏ bé. Diệp Tử Long khẩn trương muốn lập tức vung đao.

"Đợi chút!" Thiên Tung lại lên tiếng ngăn cản. Bởi vì nàng cảm thấy hai luồng năng lương dao động này rất quen thuộc.

Chốc lát sau, hai bóng người xuất hiện ở trước mặt Thiên Tung và Diệp Tử Long.

Từ lúc hai nam tử kia xuất hiện, Thiên Tung giống như lại trở về thời điểm học nghệ ở Thánh môn. Nàng nhớ rõ hai nam tử nét đẹp không ai sánh bằng kia từ trong rừng đào đạp gió thơm mưa hoa mà đến. Khi đó, bọn họ cũng giống như bây giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.

Diệp Tử Long đứng bên cạnh Thiên Tung lúc này đang âm thầm quan sát hai nam tử đột nhiên xuất hiện kia. Chỉ thấy người bên trái lông mày ngọn núi như liễu, hai mắt tựa như ánh trăng đọng lại giữa khoảng không, thâm thúy mà xa xôi. Sống mũi thẳng tắp như ông trời tỉ mỉ điêu khắc, khóe môi no đủ hơi nhếch lên, mang theo một loại hương thơm say lòng người. Mặc trên người bộ áo màu nhạt làm nổi bật sự tao nhã như cúc tím, tuấn dật tựa ánh trăng sáng chói. Mà nam tử còn lại cũng xuất chúng như vậy. Dường như tuyết trắng rơi xuống đỉnh núi, không nhiễm trần thế. Mặc trên người áo bào trắng như tuyết khiến cho hắn nhìn qua thanh tuyệt thiên hạ.

Diệp Tử Long dĩ nhiên không biết rõ hai nam tử này chính là một trong các anh tài của Thánh môn Mục Nhạc Ca và Nguyệt Tiêu Nhiên. Nhưng hắn phát hiện kể từ lúc hai người này bắt đầu xuất hiện, trên người Thiên Tung đã tràn ngập một loại vui vẻ. Thì ra hai người xuất chúng này là cố nhân của tiểu thư! Có lẽ, nơi này đã không có chuyện của mình! Diệp Tử Long thầm suy nghĩ. Hắn giấu xuống một chút mất mát trong mắt, lặng lẽ lui xuống.

"Nàng. . . . . . Nàng chính là Yêu Dạ?"

Nguyệt Tiêu Nhiên và Mục Nhạc Ca lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo chân thật của Thiên Tung cũng không nhịn được trợn mắt ngây ngô. Nhưng rất nhanh hai người đều phục hồi lại tinh thần. Chẳng qua, Thiên Tung không ngờ tới người đầu tiên mở miệng lại là Nguyệt Tiêu Nhiên.

"Ta chính là Yêu Dạ." Thiên Tung cố ý biểu hiện hết sức bình thản.

"Nhưng. . . . . . , không phải muội ấy! Không phải là muội ấy! Nhưng tại sao nàng lại giống muội ấy đến vậy?" Nguyệt Tiêu Nhiên nhìn ThiênTung tự lẩm bẩm, cuối cùng lại thật giống như ngây dại!

Lúc này, Mục Nhạc Ca rốt cục mở miệng, chẳng qua trong giọng nói của hắn đã không có chút giễu cợt cùng với thờ ơ thường ngày, trong giọng nói của hắn chỉ có mất mát, "Thật xin lỗi! Bọn ta lầm xông vào khuê phòng, chỉ là chúng ta nóng lòng tìm người, mong tiểu thư tha lỗi!"

Trên trán Mục Nhạc Ca nhuốm chút buồn, cúi người một cái, lôi kéo Nguyệt Tiêu Nhiên vẫn một bộ si ngốc xoay người muốn đi. Nhưng thời điểm hắn đi tới cửa đột nhiên xoay người nói: "Biết không? Nàng thật rất giống nàng ấy!"

Thiên Tung thấy Nguyệt Tiêu Nhiên và Mục Nhạc Ca xoay người rời đi, đối với tuyệt đại hồng nhan nàng không có chút nào lưu luyến, trong bụng vừa cảm động, vừa đau thương không thôi, vội vàng lên tiếng: "Mục Nhạc Ca, huynh tới dạo kỹ viện, thế nào không thấy huynh mang theo cái quạt lông vũ rách kia?"

Thiên Tung vừa nói ra lời này, bước chân của Mục Nhạc Ca và Nguyệt Tiêu Nhiên đều dừng lại. Rồi sau đó hai người không hẹn mà cùng xoay người, hai người đều là thần sắc mừng như điên. Nhất là Nguyệt Tiêu Nhiên, một người thanh lịch tao nhã, hai mắt không ngờ có tơ đỏ.

Điều này cũng khó trách. Nguyệt Tiêu Nhiên mười mấy năm trước, chính mắt nhìn thấy Thiên Tung ngã xuống vách đá. Thế cho nên hắn mấy chục năm không thể quên Thiên Tung, biến thành một loại chấp niệm. Mười năm sau, hắn gặp lại Thiên Tung ở Thánh môn, loại chấp niệm này trong nháy mắt biến thành yêu say đắm, thế nhưng đoạn tình yêu này còn chưa bắt đầu, không ngờ Thiên Tung gặp phải truy sát liên hoàn, sống chết không rõ. Rồi hai năm sau đó hoàn toàn không có tin tức. Điều này thử hỏi Nguyệt Tiêu Nhiên làm sao mà chịu nổi?

Kỳ thực, Nguyệt Tiêu Nhiên đã gặp qua hình dáng Thiên Tung khi còn bé, nhưng xa cách bao nhiêu năm không thể sớm gặp lại nhau. Cũng có thể nói, Nguyệt Tiêu Nhiên đã có một loại trạng thái gần như tuyệt vọng. Khiến cho hắn không muốn đi tìm xem Thiên Tung rốt cuộc là sống hay chết, sợ rằng kết quả không thể như nguyện vọng của người! Hiện giờ, lúc này thật sự là khổ tận cam lai, Nguyệt Tiêu Nhiên, nam tử ôn nhuận luôn luôn sạch sẽ gần như trong suốt này dường như là ba bước thành một chạy vội tới trước mặt Thiên Tung, ôm nàng vào trong ngực.

"Thiên muội! Thiên muội! Muội để cho ta tìm thật khổ!" Nguyệt Tiêu Nhiên không ngờ gào khóc, hình tượng kia so với một đứa bé cũng không khá hơn bao nhiêu. Nhưng Thiên Tung lại cảm nhận được tình cảm sâu lắng trong đó. Nàng lẳng lặng khẽ vuốt ve tấm lưng có vẻ hơi gầy của Nguyệt Tiêu Nhiên. Cảm thụ sự vui sướng mất mà được lại trong tiếng khóc của hắn.

Mục Nhạc Ca ở một bên lẳng lặng nhìn. Hắn thức thời không quấy rầy hai người kia. Bởi vì, hai năm qua hắn biết rõ Nguyệt Tiêu Nhiên trải qua một cuộc sống như thế nào.

Lại qua một lúc lâu, Nguyệt Tiêu Nhiên thỏa mãn buông lỏng ThiênTung ra. Thiên Tung ôn nhu cười với hắn, xoay người nói với Mục Nhạc Ca: "Muốn ôm một chút không?"

"Dĩ nhiên!" Mục Nhạc Ca không kịp chờ đợi đem Thiên Tung ôm vào trong ngực. Hắn không luống cuống như Nguyệt Tiêu Nhiên, nhưng thân thể khẽ run đã để lộ tâm tình của hắn. "Tiểu Thiên, ta rất nhớ nàng!"

Thiên Tung lại thay phiên an ủi bọn họ một lát, hai người dường như mới dần dần bình phục lại.

Lúc này, Thiên Tung đột nhiên nhớ tới cái gì hỏi, "Các huynh làm sao lại nghĩ đến Yêu Dạ chính là ta?"

"Cái này, ở Thánh môn, chúng ta cũng biết cảm tình của Tề Thiên Sách đại ca đối với nàng. Hắn thế nào cũng không phải là một người sẽ thay lòng, nếu hắn mê luyến Yêu Dạ như thế, như vậy chỉ có một khả năng Yêu Dạ chính là Diệp Thiên Tung!" Mục Nhạc Ca cực kỳ khẳng định nói.

"Hoá ra là như vậy." Thiên Tung thầm nghĩ, vậy chẳng phải sẽ có rất nhiều người biết thân phận của ta rồi!

Nguyệt Tiêu Nhiên nhìn vẻ mặt của Thiên Tung cũng biết suy nghĩ trong lòng nàng, lập tức giải thích: "Muội không cần phải lo lắng, kỳ thực người biết điều này cũng không nhiều. Tin chắc mọi người ở Thánh môn cũng không biết."

"Biết thì như thế nào?" Trên người Thiên Tung tỏa ra một loại khí phách, "Diệp Thiên Tung bây giờ há lại trốn chạy mặc cho bọn họ truy đuổi sao?"

Mục Nhạc Ca và Nguyệt Tiêu Nhiên biết Thiên Tung cùng với Thánh môn như nước với lửa, nàng sớm muộn cũng máu rửa Thánh môn, nghĩ như vậy, chân mày hai người trong nháy mắt đều nhíu chặt.

Giống như phát hiện khó xử của bọn họ, Thiên Tung vội nói, "Thánh môn hôm nay đã thế suy sức yếu, huống chi kẻ thù lớn nhất của ta cũng không phải bọn họ. Nếu Thánh môn có thể tự động giải tán, ta dĩ nhiên sẽ không đại khai sát giới, làm khó Thánh môn."

Mục Nhạc Ca và Nguyệt Tiêu Nhiên lại ngẩn ngơ, Thiên Tung làm như thế kỳ thực tương đương với một loại nhượng bộ lớn nhất. Mối thù diệt tộc, không đội trời chung, nàng không ngờ đồng ý với bọn họ tha cho Thánh môn một lần, thâm tình trong này, bọn họ sao lại không biết?

"Thiên muội!!"

"Tiểu Thiên!"

Đang lúc ba người không khí hòa hợp, một âm thanh kinh trời đất, khiếp quỷ thần làm cho Mục Nhạc Ca và Nguyệt Tiêu Nhiên trong nháy mắt từ thiên đường rơi xuống địa ngục!

Chỉ thấy Lân Nhi không biết từ chỗ nào ‘nhô ra’, vừa đáng yêu chạy về phía Thiên Tung, vừa thanh khiết lanh lảnh kêu lên: "Mẫu thân!"

"Đây, đây là!" Mục Nhạc Ca và Nguyệt Tiêu Nhiên chỉ vào Lân Nhi nói không ra lời.

Lân Nhi đầu tiên là chạy đến trong ngực Thiên Tung, dúi đầu vào bộ ngực sữa của Thiên Tung, ở nơi mọi người không nhìn thấy, trên mặt nổi lên ý cười tà ác.

Thiên Tung nhìn vẻ mặt sup sụp của Mục Nhạc Ca và Nguyệt Tiêu Nhiên, trong lòng mơ hồ không đành lòng, vội vàng giải thích: " Lâu Nhi là một con dị thú, bởi vì nhìn thấy muội đầu tiên cho nên mới gọi muội là mẹ."

"Hừ, mẫu thân, cần gì giải thích với bọn họ nhiều như vậy. Người chính là mẫu thân của Lân Nhi, đời này Lân Nhi chỉ là của người!"

Lân Nhi này vừa hùng hồn nói xong, mấy bóng dáng thật nhanh đã xuất hiện ở trong phòng. Chỉ thấy đám người Phi Dạ và U Minh đột nhiên xuất hiện, hung thần ác sát hỏi: "Ngươi là của ai? Hả?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.