Chương trước
Chương sau
Thiên Tung không thể không thừa nhận dung mạo nam tử này khiến cho mình kinh hãi nhất từ trước đến nay. Dung mạo của hắn mang một loại tuyệt thế thuộc về tự nhiên. Dùng dung mạo như tiên, phong thần tuấn lãng để hình dung cũng không đủ. Nhưng khiến người ta khiếp sợ chính là ánh mắt của hắn. Đó là một ánh mắt tràn đầy phật tính, tràn ngập nhân tính từ bi. Lẳng lặng quan sát chúng sinh thế gian thời buổi loạn lạc, giống như ba nghìn hồng trần đều ở trong lòng hắn. Nam tử kia có một mái tóc trắng như tuyết, giống như màu trắng của gấm, hơn nữa hắn mặc trên người xiêm áo trắng như tuyết, đêm tối này dường như cũng bị hắn nhuộm thành màu trắng.

Toàn thân nam tử này nhìn qua giống như tiên nhân trách trời thương dân, thế nhưng Thiên Tung lại biết nam tử nhìn như hữu tình với vạn vật này lại vô cùng vô tình. Nam tử kia lẳng lặng lơ lửng trong bầu trời đêm đối mặt với Thiên Tung. Trong mắt hắn thoáng hiện tươi đẹp, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục yên tĩnh, khiến người ta như có ảo giác.

Gió nhẹ thổi qua, trong không khí lướt qua mùi cỏ Lam U thơm ngát. Mảnh lớn cỏ Lam U dưới chân Thiên Tung nở rộ sóng hoa. Một Nam tử mặc áo trắng tóc trắng thoát tục cùng một nữ tử áo đen tóc bạch kim xinh đẹp trong đêm tối không hẹn mà gặp. Đây là một bức họa khiến lòng người say đến nhường nào.

Nhưng thân là người trong cuộc, trên mặt Thiên Tung lại dâng lên vẻ cảnh giác, chỉ vì nàng phát giác nam tử này không ngờ cũng là một cao thủ cấp bậc Kiếm Thần! Chẳng lẽ hắn ta là người của Cửu Trọng Cung? Trong lòng Thiên Tung tuy nghi ngờ không xác định, thái độ cũng không đau khổ không vui, lạnh lùng như cũ.

Lúc này, nam tử kia lại cười. Nụ cười của ông khiến người ta cảm thấy trêu chọc tiếng lòng, dường như nhìn thấy tiên nhân trên chín tầng mây gật đầu cười khẽ, khiến người ta không nhịn được sinh lòng vui sướng.

"Ngươi là nữ tử đầu tiên sau khi nhìn thấy nụ cười của ta vẫn giữ vẻ mặt cảnh giác. Thật thú vị! Thú vị nhất chính là ta thế mà lại nhìn không thấu tu vi của ngươi!" Nam tử tóc trắng khẽ nói. Giọng nói của hắn dường như Phạn âm Tây Vực, phật tính nhu hòa trong đó khiến người ta không nhịn được say mê.

"Theo ta thấy, đó là bởi vì ngươi đang tự đánh giá mình quá cao!" Thiên Tung khinh thường kéo nhẹ khóe môi, lộ ra một nụ cười điên đảo chúng sinh, mang theo chút trêu chọc nói, "Ngươi cũng không phải là người đầu tiên ngây người khi nhìn thấy nụ cười của ta!"

Nam tử tóc trắng không thèm để ý chút nào tới sự trêu chọc của ThiênTung, tiếp tục cười nói: "Là ta luống cuống! Dung mạo của cô nương thật đúng là xưa nay hiếm thấy. Ta vốn tưởng rằng chủ nhân của vườn này mới chân chính là tuyệt đại giai nhân. Không nghĩ tới cô nương so bà ấy còn đẹp hơn rất nhiều!"

"A?" Đề tài này khiến Thiên Tung có chút hứng thú, "Chủ nhân của vườn này là người phương nào? Bà ấy cũng thích cỏ Lam U sao?" Khi Thiên Tung nói lời này thì không hề phát giác, mình không ngờ cùng một người xa lạ hàn huyên tại nơi hoàng cung nguy hiểm này. Không thể không nói, nam tử tóc trắng kia còn khiến người ta dễ dàng buông lỏng cảnh giác.

"Chủ nhân của vườn này chỉ ở đây trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mấy tháng. Khi đó, ta còn là một đứa trẻ, chỉ là nhìn thấy bà từ xa xa mà thôi. Nói đến bà, có lẽ cô nương cũng biết, tên của bà là Mục Tiêm Tuyết!"

Trong lòng Thiên Tung thất kinh. Lúc này, nàng mới chú ý tới tên của khu vườn này là Tuyết vườn! Xem ra phỏng đoán của nàng là chính xác. Ngôi biệt viện này quả nhiên là Thánh Thiên đế vương xây dựng vì lão nương của nàng! Chẳng qua nhãn lực của nam tử này như thế nào lại có thể biết vừa thấy mặt đã hoài nghi thân phận của nàng, hơn nữa nhìn vẻ mặt hắn dường như cũng không muốn đối địch cùng nàng, giống như chỉ là một loại hiếu kỳ cùng với tìm tòi nghiên cứu đơn thuần.

"Ngươi có ý gì?" Thiên Tung chưa bao giờ thích quanh co lòng vòng, từ trước đến giờ nàng đều nói thẳng.

"Không có ý gì cả, chẳng qua là cảm thấy cô nương và Mục Tiêm Tuyết kia có chút giống nhau, cho nên mới hỏi như vậy mà thôi! Cô nương không nên nghi ngờ." Nam tử mặc áo trắng vân đạm phong khinh nói.

Không nghi ngờ? Có quỷ mới không nghi ngờ? Trong lòng Thiên Tungthầm mắng một tiếng. Lạnh lùng như cũ nói: "Ngươi rốt cuộc là người phương nào?"

"Lấy thông minh của cô nương, chẳng lẽ đoán không ra sao?" Nam tử tóc trắng đã tính trước hỏi ngược lại.

"Ngươi là quốc sư Triển Nhan!" Những lời này thốt ra từ trong miệng Thiên Tung không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định. Thế nhân đều truyền quốc sư Triển Nhan lòng mang thiên hạ, thương xót thế nhân, cơ trí phi phàm. Không phải người trước mắt thì là ai? Hơn nữa cả đế quốc chỉ có một cường giả bậc Kiếm Thần, mà nam tử trước mắt này lại có thể tự do ra vào hoàng cung. Thân phận của hắn tự nhiên không nói cũng biết.

"Cô nương quả nhiên cực kì thông minh. Nếu cô nương đoán được thân phận của ta, vậy ta cũng nên đoán thân phận của cô nương một chút." Triển Nhan bình tĩnh nói, "Hôm nay, danh kỹ Yêu Dạ của Khinh Hồng lâu lên đài hiến nghệ, kinh ngạc lẫn khâm phục tứ phương. Nghe đồn nàng ta tóc bạch kim mắt màu xanh, điên đảo chúng sinh. Chỉ là ta không biết là nên gọi cô nương là Yêu Dạ hay là Diệp Thiên Tung!"

Thiên Tung nghe được ba chữ Diệp Thiên Tung này thì đã bắt đầu ngưng tụ Kiếm Khí quanh người. Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng. Thế nhưng Triển Nhan cứ như vậy phong tư nhẹ nhàng đứng ở nơi đó, dường như không ý thức được sát khí tỏa ra từ trên người Thiên Tung.

Thiên Tung không hỏi Triển Nhan loại câu hỏi ngu ngốc: tại sao biết thân phận của nàng. Nếu Triển Nhan biết nàng có thể ban đêm đi thám thính hoàng cung, như vậy sẽ biết tu vi siêu phàm và thiên phú tu luyện khác hẳn với người thường của nàng. Loại thiên phú tu luyện đặc hữu của Ám Ma Tộc này đã để lộ thân phận của nàng. Hơn nữa, dung mạo của nàng và Mục Tiêm Tuyết lúc trước có bảy phần tương tự. Triển Nhan đoán ra thân phận của nàng cũng không có gì lạ.

"Nếu ngươi biết thân phận của ta hà tất phải nói ra? Có biết như vậy có lẽ sẽ khiến mệnh của ngươi trở nên rất ngắn hay không?" Sát khí của Thiên Tung đã là vận sức chờ phát động.

Triển Nhan cũng phớt lờ cười một tiếng, trên mặt lại lộ ra cái loại thần sắc trách tới thương dân đó. "Triển Nhan cũng không e ngại cái chết. Tất cả mọi người trên thế gian dĩ nhiên đều có bí mật, đều có khổ nạn. Thế nhân đều muốn thoát ly bể khổ, Triển Nhan chỉ biết tận hết khả năng trợ giúp thế nhân vượt qua khổ nạn, tuyệt sẽ không khiến người khác tăng thêm ưu phiền. Huống chi, chuyện hiện giờ cô nương muốn làm cũng chính là niềm vui của Triển Nhan! Hoàng cung này đã càng ngày càng không sạch sẽ rồi, cho dù ta muốn tẩy sạch nó như thế nào đi nữa, cũng là lực bất tòng tâm."

Khi Triển Nhan nói lời này, ánh mắt quá mức xuất trần không ngờ nhuốm vào một chút bi thương. Chính cảm xúc trong nháy mắt này lại khiến Thiên Tung biết hắn cũng là người từng trải!

"Ngươi vẫn muốn độ hóa người khác, lại không biết bao giờ tìm thấy người độ ngươi?"

Giọng nói văng vẳng của Thiên Tung từ trong không khí truyền đến. Triển Nhan bị những lời này làm cả kinh như bị điện giật, đột nhiên ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng của Thiên Tung. Chỉ có mùi thơm tán lạc trong không khí chứng tỏ giai nhân đã từng ở nơi này.

Đêm nay nhất định là một đêm không yên tĩnh. . . . . . . . . . . .

Đại khái khoảng một giờ đồng hồ sau đó, Thiên Tung đã trở lại Khinh Hồng lâu, ngay lúc nàng sắp tiến vào hậu viện Khinh Hồng lâu thì một lồng ngực ấm áp đột nhiên ôm nàng vào trong ngực. Giống như biết chủ nhân cái ôm này là ai, Thiên Tung không hề giãy giụa, cứ mặc hắn ôm chặt như vậy, chặt như vậy, dường như muốn làm mềm nàng đến tận xương tủy.

Qua một lúc lâu, trên đỉnh đầu mới vang lên một giọng nói đầy ắp tưởng nhớ cùng phẫn hận, "Bé cưng, muội cứ không có lòng phòng bị như vậy sao? Có phải cho dù ai ôm muội, muội cũng sẽ không phản kháng hay không?"

"Bởi vì biết là huynh, đại ca!" Thiên Tung dùng một đôi tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Tề Thiên Sách vòng ở trước người nàng, giọng nhu hòa nói.

Kỳ thật, ban ngày, Thiên Tung cũng đã chú ý tới vẻ mặt của đám người Tề Thiên Sách. Nàng biết theo tính tình của Tề Thiên Sách tuyệt đối buổi tối sẽ tới gặp nàng. Cho nên, nàng mới hạ lệnh ‘bật đèn xanh’ cho hắn. Bằng không chỉ dựa vào tường đồng vách sắt ở Khinh Hồng lâu, dù hắn có là cường Kiếm Thần cũng không thể tự do qua lại.

"Hai năm, hai năm qua muội đã đi đâu? Muội đã đi đâu hả?" Dường như là quá kích động, Tề Thiên Sách cũng không chờ Thiên Tung trả lời, chỉ là một mình ở đó tự lẩm bẩm.

"Đại ca."

"Ừ?"

"Muội đã trở về!" Thiên Tung nói xong lời này. Tề Thiên Sách luôn luôn tự kiềm chế như thiên thần không ngờ không kiềm chế được nữa. Thiên Tung chỉ cảm thấy gáy mình một mảnh ướt át. Ai nói nước mắt nam nhi không dễ rời, chẳng qua là chưa tới lúc thương tâm thôi.

Lúc này, Tề Thiên Sách rốt cuộc chậm rãi buông Thiên Tung ra, làm cho Thiên Tung xoay người lại. Nương theo ánh trăng dằng dặc, hai người nghiêm túc quan sát đối phương. Tề Thiên Sách hết sức ôn nhu vuốt ve từ đầu lông mày, đôi mắt màu băng lam, đến cánh môi đẹp đẽ ướt át của Thiên Tung. Hắn mê say nhìn chằm chằm cặp môi đỏ mọng kia, yết hầu không nhịn được khẽ di chuyển.

Thiên Tung dường như là lần đầu tiên thấy bộ dáng có chút háo sắc của Tề Thiên Sách, không nhịn được cười khẽ một tiếng nói, "Đại ca lúc nào thì biến thành sắc quỷ rồi?"

Nhưng câu trêu chọc này không nhận được chút ý hùa theo nào của Tề Thiên Sách, Tề Thiên Sách chuyên chú nhìn chằm chằm vào mắt ThiênTung, thần sắc trên mặt không giảm nửa phần. "Muội không biết sao? Bé cưng, huynh ham muốn muội đã lâu!"

Nói xong câu đó, sắc mặt của hai người đều nhuốm một chút đỏ ửng. Tề Thiên Sách như bị mê hoặc, không nhịn được cúi đầu muốn hôn cánh môi Thiên Tung.

Ngay tại thời điểm môi hai người còn cách nhau không đến 1cm, hậu viện Khinh Hồng lâu đột nhiên đèn đuốc sáng trưng.

Mấy cái ‘bóng đèn lớn’ sáng loáng thản nhiên từ trong viện đi ra. ThiênTung định thần nhìn lại, Bạch Ngân, Phi Dạ, Tiểu Hồ, U Minh, Tử Long, Tịch Nhan, Lan Nhi, toàn bộ đầy đủ, không thiếu một ai!

Theo ánh mắt Thiên Tung đảo qua trên thân mọi người, trên mặt mọi người đều không hẹn mà cùng hiện lên vẻ xấu hổ. Nhất là hai người Lan Nhi và Tịch Nhan đến xem náo nhiệt. Quả thật cảm giác được băng hàn rét căm căm. Trong lòng không khỏi âm thầm oán trách: sớm biết cũng không đến xem tiểu thư náo nhiệt. Tiểu thư đương nhiên không nỡ phạt mấy vị công tử, vậy chẳng phải là biến mình thành bọn họ sao! A! Số khổ!

Dĩ nhiên, sắc mặt Thiên Tung coi như tốt, kém nhất phải kể đến Tề Thiên Sách rồi. Nhìn vẻ mặt kia của hắn, nếu có cơ hội, nhất định sẽ lột sạch da đám người này, vứt xuống khe núi cho sói ăn.

"Tiểu Diệp, muội đã trở lại! Thám thính hoàng cung thuận lợi chứ?" Phi Dạ nhìn sắc mặt Thiên Tung không tốt, cố ý nói sang chuyện khác.

"Tiểu Thiên, đại ca muội đã tới, không bằng lưu lại một lát đi, cũng để cho chúng ta thể hiện tình hữu nghị của chủ nhà!" Bạch Ngân nghiễm nhiên ra vẻ chủ nhân thân thiết nói.

Lúc này, sắc mặt Tề Thiên Sách đã càng lúc càng khó coi.

Thiên Tung thấy vậy vội vàng nói: "Đại ca, huynh về nhà trước đi! Thuận tiện nói cho cha và nhị ca, qua một thời gian ngắn nữa muội sẽ Quang Minh Chính Đại trở về. Còn nữa, trong khoảng thời gian này mọi người phải đề phòng người của thái tử!"

"Được! Huynh biết!" Ánh mắt Tề Thiên Sách vừa nhìn Thiên Tung thêm mấy lần, vừa hung hăng trợn mắt nhìn đám người Phi Dạ mấy lần, lúc này mới lưu luyến xoay người rời đi.

Nhưng ngay khi thân hình Tề Thiên Sách lao ra xa ba thước, một câu nói của U Minh khiến nam tử chiến thần này lần đầu tiên trong đời té ngã một cách không có chút hình tượng nào!

Hắn nói: "Anh vợ, hoan nghênh lui tới chơi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.