Thiên Tung buồn bực, vô cùng buồn bực. Bất kể là ai nếu bên cạnh luôn có một ánh mắt ai oán nhìn mình chằm chằm, đoán chừng cũng sẽ vô cùng buồn bực thôi! Sự tình thật ra là như vầy. Hôm đó, Mục Nham trưởng lão mặc một cái quần hoa, trong tay còn cầm một cây quạt lông chim, nghênh ngang tiêu sái đi lại đây. Tạo hình kia có thể nói là kinh điển, thật sự là muốn có bao nhiêu bảnh bao thì có bấy nhiêu! Hậu quả trực tiếp chính là khiến lục phủ ngũ tạng của ThiênTung quay cuồng, chạy hết ra ngoài. Mọi người theo sát phía sau như chim thú tản đi khắp nơi, trong giây lát đã không còn chút tung tích.
Nhưng, hiện giờ từ trong ánh mắt u oán của Mục Nham trưởng lão, Thiên Tung rõ ràng đọc được ý nghĩ: nếu ngày đó ngươi không đi, đám xú tiểu tử kia có thể bỏ đi được sao! Ngươi quá không cho trưởng lão ta chút mặt mũi rồi!
"Mục trưởng lão, hôm nay là đại hội Thánh môn, không nên đến muộn chứ!" Mục Nhạc Ca rất là săn sóc còn hướng về Thiên Tung nháy nháy mắt. Đương nhiên là do Tề Thiên Sách cầm đầu cả đám đùn đẩy!
"Được rồi!" Mục trưởng lão rốt cục bỏ qua việc cùng Thiên Tung giằng co ánh mắt, "Chúng ta đi thôi!"
Dưới sự dẫn dắt của Mục Nham trưởng lão, Tề Thiên Sách, Tề ThiênNgạo, Tề Thiên Duyệt, Hai anh em Bạch gia, Mục Nhạc Ca, và ThiênTung, Tề Phong, Tề Vũ cùng với vài đệ tử trong nội viện của Mục viện chậm rãi hướng về phía Thánh môn mà đi.
Lúc này, trước tháp Thánh môn đã dựng lên mười sân thi đấu cao. Mặc dù trận đấu còn chưa bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tung-xinh-dep/3238346/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.