Mặc dù Thiên Tung đã từng thấy người có sắc đẹp khuynh quốc nhưng cũng khó tránh khỏi khen ngợi dung mạo và khí độ của hai người này.
Nam tử đứng bên trái là người vừa mới nói chuyện. Hắn có đôi chân mày như ngọn núi, hai mắt như ánh trăng trong trời đêm, thâm thúy mà xa xăm, sống mũi như được điêu khắc tỉ mỉ, đôi môi căng mọng hơi hơi nhếch lên, mang theo một loại hương hoa say lòng người. Hơn nữa hắn mặc trên người bộ áo màu vàng đơn giản, lịch sự tao nhã như hoa cúc mùa thu, tuấn dật sáng chói. Đây không thể nghi ngờ là một nam tử nét đẹp không ai sánh bằng.
Nhưng thực sự hấp dẫn Thiên Tung lại là nam tử khác, dù đã tám năm không gặp nhưng nàng vẫn nhận ra hắn. Hắn chính là người năm đó ra tay ngăn cản Tần Chính giết nàng, hắn chính là người thấy nàng rơi xuống vách núi đã lộ vẻ mặt đau lòng. Hắn vẫn như vậy, thuần khiến như hạt tuyết đầu mùa, không nhiễm chút bụi trần. Chẳng qua vẻ tuấn tú non nớt ngày xưa nay đã biến thành xinh đẹp tuyệt sắc, đôi mắt từng khiến cho Thiên Tung cảm thấy vô cùng an ổn, chính trực nhìn thẳng vào nàng, dường như muốn nhìn thấu nơi sâu nhất trong tâm hồn nàng.
"Tại hạ Nguyệt Tiêu Nhiên, không biết cô nương và tại hạ có từng gặp nhau bao giờ chưa?" Trong giọng nói của Nguyệt Tiêu xuất hiện một chút run rẩy ngay chính hắn cũng không phát hiện.
Thiên Tung hơi hơi nhíu mi, lạnh lùng nói: "Không có."
"Vậy sao?" Vẻ mặt Nguyệt Tiêu rõ ràng ảm đạm đi đôi chút, thì thào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tung-xinh-dep/3238345/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.