Chương trước
Chương sau
“Đúng vậy, bạn học Tạ, cậu biết Tài chính Thiên Nhiên chứ?” Bởi vì uống rượu nên Trần Tử Nhiễm xưng hô mạnh dạn hơn ban nãy.

Tạ Lan Doãn gật đầu, vì nhận được khoản đầu tư kếch xù mà Tài chính Thiên Nhiên đã khiến cả ngành dậy sóng, hiện tại rất nhiều người đang bàn tán về công ty này.

“Tài chính Thiên Nhiên đang tập trung vào mảng hợp đồng giao ngay nhưng tài nguyên lại khá kém, không biết phía Dầu khí Tông Húc có còn chỗ trống hay không?” Trần Tử Nhiễm nhấp thêm một ngụm rượu vang.

Tạ Lan Doãn cười: “Nếu các cậu đã tìm đến tôi thì chắc chắn cũng biết tình hình của Dầu khí Tông Húc. Hiện tại, đại lý ủy quyền lớn nhất của Dầu khí Tông Húc là Năng lượng Viễn Thông, mà quan hệ giữa Năng lượng Viễn Thông và Dầu khí Tông Húc cực kỳ phức tạp, hơn nữa mảng này chủ yếu do Tạ Yến phụ trách, muốn có chỗ trống thật sự rất khó.”

“Vì biết là rất khó nên chúng tôi mới tìm đến Giám đốc Tạ đây, tuy rằng quan hệ giữa Năng lượng Viễn Thông và Dầu khí Tông Húc rất phức tạp nhưng tin rằng cô Tạ nằm ngoài mối quan hệ này.” Thẩm Thiên Trường ngồi cạnh Trần Tử Nhiễm cũng lên tiếng.

“Cô Thẩm thể nói ra những lời này chứng tỏ các cô cũng đã tìm hiểu rất kỹ rồi. Đúng vậy, nếu như tôi tác động ở phía bố tôi thì không phải không tìm được chỗ trống, nhưng tôi không cảm thấy Tài chính Thiên Nhiên có gì đáng để cho tôi mạo hiểm cả.”

Tuy Tạ Lan Doãn đang là phó Tổng Giám đốc của Dầu khí Tông Húc nhưng gần đây bị Tạ Yến chèn ép rất nhiều, nếu có cơ hội cô cũng muốn liều một phen, nhưng Tài chính Thiên Nhiên lại hơi nhỏ bé quá thì phải.

“Nếu chúng tôi có thể nhường 15% chiết khấu, Giám đốc Tạ cảm thấy có đáng để mạo hiểm một lần hay không?”

“Đúng là 15% rất hấp dẫn nhưng Dầu khí Tông Húc không phải là một xí nghiệp có tầm nhìn hạn hẹp, vì 15% mà cắt đứt với Năng lượng Viễn Thông không phải kế hoạch của chúng tôi.”

“Nếu như lại thêm ít nhất một nửa lượng chiết khấu của Viễn Thông thì sao? Đúng là hiện nay Tài chính Thiên Nhiên không thể so sánh với Năng lượng Viễn Thông, nhưng một công ty lớn như Năng lượng Viễn Thông không thể nào chỉ vì Tông Húc cho công ty khác một chỗ trống mà vứt bỏ giấy ủy quyền của quý công ty đâu, cũng lắm là chỉ đến nơi làm ầm lên một lúc thôi, nhưng thật ra lại chẳng có gì tổn thất với Dầu khí Tông Húc, thậm chí quý công ty còn có thể kiếm một món tiền lớn từ việc Tài chính Thiên Nhiên trở thành đại lý ủy quyền nữa.”

“Mấy năm qua, bởi vì các mối quan hệ nội bộ giữa nhân viên của Viễn Thông và Tông Húc phức tạp nên Viễn Thông cũng đã đưa ra không ít yêu cầu với Tông Húc. Hơn nữa tôi cũng biết hoàn cảnh gần đây của cô Tạ ở Tông Húc, nên tôi cho rằng, cho Tài chính Thiên Nhiên một cơ hội chính là cục diện có lợi với cả hai chúng ta.”

Những lời Thẩm Thiên Trường nói ra đúng là đã chạm đúng vào nỗi đau trong lòng Tạ Lan Doãn: “Cô Thẩm làm như thế, không sợ sau này bị Viễn Thông gạt bỏ hay thậm chí là trở thành mục tiêu mà họ nhắm vào sao?”

Thẩm Thiên Trường mỉm cười, chỉ sợ họ không nhắm vào, không gạt bỏ thôi.

“Từ ngày Tài chính Thiên Nhiên thành lập đã xác định là đối thủ cạnh tranh tiềm năng của Năng lượng Viễn Thông rồi, có lấy hay không lấy giấy ủy quyền của Tông Húc thì cũng sẽ gặp phải sự nhắm vào và gạt bỏ của Viễn Thông thôi. Hiện giờ, Viễn Thông đang là xí nghiệp lớn hàng đầu của ngành nhưng ai biết sau này sẽ thế nào?”

“Cô Thẩm rất tự tin.”

“Cô Tạ, nếu như Tông Húc có thể cho Tài chính Thiên Nhiên một chỗ trống, các cô làm sao có thể chắc chắn một ngày nào đó Tài chính Thiên Nhiên không thể hoàn toàn thay thế Viễn Thông?”

Tạ Lan Doãn nhìn vào mắt Thẩm Thiên Trường có thể nhìn thấy rõ sự kiên định không gì sánh bằng.

***

Gặp Tạ Lan Doãn lần này, Trần Tử Nhiễm không thể tránh khỏi việc lại uống nhiều rượu, mặc dù Thẩm Thiên Trường cũng cảm thấy cô ấy mượn chuyện này để được uống…

Tạ Lan Doãn cũng uống không ít nhưng cô ấy được tài xế lái xe đưa đến, nên khi ba người ăn xong, cô ấy đã gọi tài xế đến đón về trước rồi.

Tuy Trần Tử Nhiễm đã ngấm rượu nhưng may chỉ là rượu vang, cho nên vẫn có thể coi là tỉnh táo. Hai người thấy Tạ Lan Doãn rời đi thì cũng thanh toán rồi đi khỏi đó.

Trên đường đưa Trần Tử Nhiễm về, cuối cùng Trần Tử Nhiễm cũng phát hiện mấy hôm nay Thẩm Thiên Trường hơi khác. Theo lý mà nói, trong tiệc rượu ngày hôm nay, Thẩm Thiên Trường hoàn toàn có thể uống vài ly, nhưng là sau khi đàm phán xong với Tạ Lan Doãn, cô ấy đã từ chối uống với cô.

Tuy hiện giờ không tiện gọi Hà Tịch đến bàn bạc nhưng rõ ràng có thể đưa Tống Ngưng Y đi cùng trong buổi tối hôm nay. Chiều nay Tống Ngưng Y đã chuẩn bị sẵn sàng để đi cùng hai người nhưng lại bị Thẩm Thiên Trường cho về.

Trần Tử Nhiễm nhìn đồng hồ, tính ra Thẩm Thiên Trường đưa cô đi đi về về thế này thì cũng phải nửa đêm mới về đến nhà, nhưng lại không thấy người nào đó gọi điện thoại giục.

Trần Tử Nhiễm nghiêng đầu nhìn Thẩm Thiên Trường: “Thiên Trường, tớ phát hiện mấy hôm nay cậu hơi khác, có phải cậu đang cãi nhau với Lục Chi Cửu không?”

“Cậu nhận ra rồi à?” Tuy ngoài mặt đang cười nhưng trái tim của Thẩm Thiên Trường đã lạnh giá như sương.

“Cãi nhau thật hả?” Trước đây ngày nào cũng ăn no thức ăn cho chó của hai người, nhưng không hiểu tại sao khi vừa biết chuyện hai người cãi nhau, Trần Tử Nhiễm lại nổi hứng hóng hớt.

Thẩm Thiên Trường nở nụ cười bất lực: “Nói đúng ra là tớ làm sai, Lục Chi Cửu giận, bây giờ tớ cũng không biết phải làm sao nữa.”

Mấy ngày qua cô đắm chìm trong công việc, hoàn toàn kéo giãn thời gian giữa mình với Lục Chi Cửu, mấy ngày rồi cô thật sự không gặp Lục Chi Cửu, đã mấy lần cô định đi đến trước mặt anh nhưng cuối cùng lại lùi bước, cô sợ cô giải thích sẽ lại bị từ chối giống như tối hôm trước, mà Lục Chi Cửu cũng không thật sự cần lời xin lỗi của cô.

“Không đúng, có phải hai người lấy nhầm kịch bản rồi không, hai người cãi nhau, cho dù bên nữ là bên làm sai thì chẳng phải bên nam cần phải bao dung vô điều kiện sao?” Trừ khi là một số chuyện thách thức giới hạn…

Trần Tử Nhiễm nhìn Thẩm Thiên Trường đầy nghi ngờ.

“Tớ vay Trần Tử Mặc năm triệu tệ.”

“Hả?” Trần Tử Nhiễm giật mình: “Cậu cắm sừng Lục Chi Cửu, ở bên Trần Tử Mặc thật à?”

Thẩm Thiên Trường suýt thì tức nôn ra máu: “Tớ chỉ đơn giản là vay tiền thôi, cậu đừng có nghĩ lung tung như thế được không?”

Trần Tử Nhiễm ấm ức, trừ việc ngoại tình thì còn có chuyện gì thách thức giới hạn của đàn ông nữa chứ?

“Cậu vay nhiều tiền như thế để làm gì?”

WebTru yenOn linez. com

“Tớ muốn trả nhà họ Thẩm, lúc đó tớ không có nhiều tiền như thế, cho nên đã tìm Trần Tử Mặc.”

“Vậy tại sao cậu không tìm tớ?” Trần Tử Nhiễm nhíu mày.

Thẩm Thiên Trường liếc cô ấy: “Cậu cảm thấy với tình hình của cậu lúc đó, cậu có thể có nhiều tiền như thế ư?”

Trần Tử Nhiễm bị Thẩm Thiên Trường nói trúng, đừng nói là lúc đó, cho dù là bây giờ, ngoại trừ việc lấy công quỹ ra thì cô cũng không có nhiều tiền như thế một lúc. Có lúc, cô nghĩ cái danh cô chủ nhà họ Trần này của cô cũng khiến cô ấm ức lắm, có một ông anh trai keo kiệt, thắt chặt chi tiêu của cô đến mức tối đa.

Trần Tử Nhiễm khóc hết nước mắt, rõ ràng nhà cô giàu như thế nhưng tại sao cô lại sống như một tên ăn mày vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.