Chương trước
Chương sau
“Nhưng cậu cũng không thể tìm Trần Tử Mặc được, cậu không biết Trần Tử Mặc thích cậu sao, mà cậu là một người đã có bạn trai, đi vay tiền một ‘người dự bị’, bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ tức giận thôi, huống hồ năm triệu là gì với Lục Chi Cửu chứ, chỉ là một hạt mưa trong cơn mưa của thành phố Vân thôi, nhưng cậu vẫn đi vay tiền Trần Tử Mặc, tớ cảm thấy não cậu đúng là bị cửa kẹp rồi.”

“Tớ không coi Trần Tử Mặc là người dự bị.” Thẩm Thiên Trường cạn lời, chắc chỉ có Trần Tử Nhiễm mới nói anh mình như thế.

“Tới biết cậu không coi anh ấy là dự bị nhưng Lục Chi Cửu không nghĩ như thế đâu, với Lục Chi Cửu, Trần Tử Mặc là một tình địch tiềm tàng. Hơn nữa, hiện giờ vì công việc mà cậu lại qua lại với Trần Tử Mặc nhiều như thế, nếu tớ là Lục Chi Cửu thì tớ cũng sẽ giận.”

Thẩm Thiên Trường cũng thừa nhận chuyện này là cô suy nghĩ không chu đáo, cô không nhịn được mà bực bội: “Lúc đó tớ ở nhà họ Thẩm cãi nhau với Thẩm Thiên Ca, cô ta nói tớ ở bên Lục Chi Cửu là để lấy tiền của anh ấy đập vào mặt nhà họ Thẩm, lúc đó tớ tức quá nên mới không nói cho Lục Chi Cửu biết.”

Trần Tử Nhiễm hận không thể bổ não của Thẩm Thiên Trường ra xem bên trong có gì: “Rõ ràng là cậu rất thông minh nhưng sao lại mất kiểm soát với chuyện này như thế chứ? Thẩm Thiên Ca nói cậu lấy tiền của Lục Chi Cửu đập vào mặt nhà họ Thẩm thế là cậu không dám vay tiền Lục Chi Cửu, vậy nếu cô ta muốn ở bên cạnh Lục Chi Cửu, hay là cậu cũng nhường vị trí cho cô ta luôn đi? Nếu tớ là cậu, tớ không chỉ lấy tiền của Lục Chi Cửu đập vào mặt cô ta, hơn nữa còn phải đập chết cô ta luôn ấy.”

Thẩm Thiên Trường trực tiếp giẫm phanh, dừng xe bên lề đường.

Trần Tử Nhiễm nhìn cô với vẻ khó hiểu: “Cậu dừng xe làm gì thế?”

“Tớ cũng biết chuyện tớ làm là hơi ngu ngốc nhưng chuyện mà tớ làm sau đó còn ngu ngốc hơn.”

Thẩm Thiên Trường thở dài rồi tựa đầu vào ghế, kể cho Trần Tử Nhiễm nghe về chuyện cứu Lục Thiển Thiển và cãi nhau với Lục Chi Cửu hôm ở nhà họ Lục, đặc biệt là câu nói đó của anh: Trong mắt anh, không có bất cứ ai quan trọng bằng em.

Không biết tại sao mà trong lòng cô, câu nói đó của Lục Chi Cửu lại nặng tựa ngàn vàng vậy, thậm chí nó khiến cho cô không thở nổi, nguyên nhân Thẩm Thiên Trường trốn tránh Lục Chi Cửu mấy ngày qua cũng là vì câu nói đó.

Rốt cuộc là từ khi nào mà Lục Chi Cửu lại coi trọng cô đến thế?

Cô thật sự sợ rằng bản thân mình không xứng, không xứng…

“Thẩm Thiên Trường, rốt cuộc cậu đang làm cái gì thế, nếu tớ là cậu, tớ đã lấy Lục Chi Cửu từ lâu rồi.”

Thẩm Thiên Trường nghiêng đầu nhìn Trần Tử Nhiễm, phát hiện hốc mắt cô ấy hơi đỏ lên.

“Nhưng tớ đã nói những lời làm tổn thương anh ấy…” Thẩm Thiên Trường cười khổ.

“Thế đã là gì chứ, cậu nghĩ kỹ xem làm thế nào để dỗ anh ấy đi, nếu thật sự không được nữa thì chạy đến phòng làm việc của anh ấy mà bám riết lấy anh ấy không buông tha đi, nếu không, cậu định cứ duy trì chiến tranh lạnh với anh ấy như thế này à, hay là cậu muốn đợi anh ấy dỗ dành trước vậy? Nếu như cậu là người làm sai trước thì cũng nên là người tỏ thái độ trước, đúng chứ?”

Thẩm Thiên Trường cạn lời, vừa mới nói cô và Lục Chi Cửu lấy nhầm kịch bản, đàn ông nên bao dung phụ nữ vô điều kiện, vậy mà giờ đã thay đổi ý kiến rồi.

***

Thẩm Thiên Trường đưa Trần Tử Nhiễm về đến nhà họ Trần, vốn là chỉ dẫn tự động lựa chọn đi tới Cẩm Viên nhưng cô nhìn một lát, quyết định về chung cư.

Lúc về đến chung cư Sâm Lan đã là gần hai giờ sáng. Thẩm Thiên Trường mở cửa bật đèn, phát hiện có một đôi giày da của nam ở ngoài cửa. Cô hơi ngẩn người nhìn đôi giày, nghĩa là Lục Chi Cửu cũng đang ở đây.

Thẩm Thiên Trường thay dép, nhẹ chân nhẹ tay lên tầng về phòng mình tắm qua loa. Nhưng lúc nằm trên giường cô cứ trằn trọc mãi, trong đầu toàn là cuộc nói chuyện giữa cô với Trần Tử Nhiễm lúc đưa cô ấy về.

Thẩm Thiên Trường vùi đầu vào gối lẩm bẩm, cuối cùng cô quyết định ngồi dậy. Cô mặc kệ đầu tóc đang rối như tổ quạ mà cứ lần mò trong bóng tối xuống giường xỏ dép, nhẹ chân nhẹ tay đi đến trước cửa phòng Lục Chi Cửu sau đó nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa rồi đi vào phòng…

Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com

Nhờ ánh trăng bên ngoài chiếu vào, cô nhìn thấy chăn trên giường đang phồng lên.

Lục Chi Cửu đang ngủ say.

Thẩm Thiên Trường đi về phía còn lại của chiếc giường vén chăn lên rồi chui vào. Cô mở mắt nhìn tấm lưng rộng lớn của Lục Chi Cửu giống như đang làm một chuyện xấu nào đó, trái tim cô đập thình thịch căng thẳng. Nhưng chỉ mấy phút sau, đột nhiên cô đưa tay ôm chặt lấy anh, tựa đầu vào lưng anh.

Rõ ràng cơ thể Lục Chi Cửu đột nhiên cứng đờ lại, chỉ giây lát sau, anh bèn bỏ tay của Thẩm Thiên Trường ra khỏi người mình. Vừa bỏ ra, Thẩm Thiên Trường lại đưa tay ôm chặt eo anh. Lục Chi Cửu lại bỏ ra, Thẩm Thiên Trường lại ôm chặt. Hai người cứ lặp đi lặp lại như thế mấy lần, cuối cùng Thẩm Thiên Trường dứt khoát bám chặt vào người anh giống như con bạch tuộc.

“Lục Chi Cửu, những lời em nói hôm ở nhà họ Lục là em buột miệng nói ra thôi, là do em mất não, xin lỗi anh…” Bởi vì chân tay của Thẩm Thiên Trường đều đang dùng lực nên nói chuyện có hơi khó khăn.

“Thẩm Thiên Trường, em muốn ghì chết anh đấy à?” Lục Chi Cửu bị Thẩm Thiên Trường ghì chặt đến nỗi sắp thở không ra hơi.

Nghe thấy thế, Thẩm Thiên Trường bèn buông lỏng tay ra nhưng cũng không dám buông quá lỏng: “Xin lỗi anh, Lục Chi Cửu!” Cô nói lớn hơn lúc nãy.

Lục Chi Cửu đột nhiên dùng sức lật người đè Thẩm Thiên Trường xuống dưới cơ thể mình: “Đây chính là cách xin lỗi của em hay sao?”

Trong bóng tối, Thẩm Thiên Trường nằm trên giường, tuy không nhìn rõ khuôn mặt của anh nhưng ở khoảng cách gần như thế này, cô vẫn cảm nhận được hơi thở của anh đang hỗn loạn.

“Em không nên lén lút vay tiền Trần Tử Mặc…” Giọng nói yếu ớt đáng thương của Thẩm Thiên Trường vang lên.

Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường, đột nhiên anh hừ lạnh: “Có thế thôi à?”

Thẩm Thiên Trường cảm thấy hơi khó hiểu, thế còn chưa đủ hay sao?”

“Lục Chi Cửu, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Thẩm Thiên Trường lên tiếng.

Hai người duy trì tư thế đối mặt trong bóng tối rất lâu, cuối cùng Lục Chi Cửu đột nhiên bật cười rồi buông Thẩm Thiên Trường ra. Anh lại nằm xuống một bên giường, nằm cách Thẩm Thiên Trường một khoảng.

“Ngày mai anh còn có một cuộc họp buổi sáng, ngủ đi đã.” Lục Chi Cửu nhàn nhạt lên tiếng.

Thẩm Thiên Trường thở dài, cô không ngờ lần đầu tiên cãi nhau với Lục Chi Cửu lại im lặng và đầy kiềm chế như thế.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Thiên Trường thật sự đã ngủ say rồi, lúc cô tỉnh dậy đã không nhìn thấy Lục Chi Cửu đâu nữa. Cô bật cười, không biết là tự giễu hay là nản lòng. Cô xuống giường, đánh răng rửa mặt qua loa rồi đi thẳng đến công ty.

Vừa đỗ xe xong thì Trần Tử Mặc gọi điện thoại tới.

Hai người nói về chuyện vốn đầu tư, tất cả vốn đầu tư sẽ được chuyển vào tài khoản của Tài chính Thiên Nhiên vào trước ba giờ chiều nay, sau đó nói đến vấn đề phân chia vốn cho bộ phận hợp đồng tương lai.

Tuy Trần Tử Mặc là cổ đông lớn nhất của Tài chính Thiên Nhiên nhưng cũng chỉ là tận hết sức lực đầu tư lúc ban đầu, còn chuyện liên quan đến thao tác nghiệp vụ cụ thể, anh tỏ rõ thái độ là sẽ không can thiệp quá nhiều, vậy nên khi Thẩm Thiên Trường nói đến phương án hoạt động, anh cũng không có quá nhiều ý kiến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.