Bạch Liên cũng bị thức giấc, từ trong phòng chạy ra, lần đầu tiên nàng nhìn thấy sắc mặt Âu Dương khó coi đến vậy.
"Sai rồi? Sau khi các ngươi mật báo, thì nên biết sẽ có ngày hôm nay."
"Mật báo?"
Âu Bình với Bạch Liên đồng thanh hỏi.
"Đúng! Một người là Tiểu Thanh, một người là hoàng thượng. Hoàng thượng biết ta làm giả sổ sách cắt xén thuế khóa, đến tiền lương của nha dịch với phúc lợi cũng biết chi li như vậy. Đến cả việc ta và Bạch Liên ở kỹ viện ngủ chung giường mà người ta cũng biết. Âu Bình, không phải ta bảo ngươi phải canh chừng họ, không cho phép họ bước vào phòng của ta, không cho phép họ nghe ngóng được bất kì tin tức gì, không cho phép họ qua lại với người trong nha môn sao?"
Thiếu gia.... Tiểu nhân sai rồi."
Bạch Liên giải thích:
"Âu Bình không sai, cậu ấy mỗi ngày đều bận giúp đại nhân xã giao, làm gì có thời gian rảnh mà để ý đến họ chứ."
"Không sao cả... Bạch Liên, cô với Âu Bình đưa họ đến Đông Kinh. Âu Bình, ngươi nói với Tiểu thanh, không cần phải xử phạt họ nữa."
Âu Dương vội xua tay:
"Đi đi, bây giờ, ngay lập tức."
"Đại nhân..."
"Không có thương lượng, bàn bạc gì cả! Nơi này của ta không thể giữ các ngươi được nữa, đi đi."
Về đến nhà, Âu Dương kể ra cũng an tâm được một chút, ngâm mình trong thùng nước ấm mà phỏng đoán suy nghĩ của Triệu Ngọc, tiện thể nghĩ xem có phải mình cần phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939709/chuong-106-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.