Bạch Liên nói:
"Cam đại nhân nói, người này không ham sắc, không tham tiền, không hám quyền mà cũng chẳng hám danh..."
Âu Dương cười khổ, người như vậy bản thân mình cũng rất kính trọng, chỉ có điều khi người ta đã sờ tới gáy mình rồi thì đương nhiên mình cũng chẳng cần phải bái phục làm gì. Con người là vậy, ngày thường nhìn những** thì sẽ rất đã ghiền, nhưng một khi bản thân trở thành phần tử** rồi, thì lại chán ghét như chán ghét những điều hủ nát trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình. Tuy Âu Dương chẳng hề lấy một hạt thóc của Dương Bình làm đầy túi tiền hay để cho no miệng mình, nhưng dẫu sao thì cũng có chuyện xảy ra thật.
"Triển Minh đâu?"
"Cũng đang ở bên trong."
"Khụ khụ!"
Âu Dương hô lớn:
"Thánh chỉ tới, Triển Minh ra tiếp chỉ."
Chết tiệt, đến thái giám cũng không chịu phái đi một người, lại bảo mình tiện đường làm công công.
"Đại nhân?"
Triển Minh ngơ nhác bước ra, vội nhỏ giọng nói:
"Đại nhân, người còn đùa được, bên trong đang có người đấy."
"Là thật."
Âu Dương ném thánh chỉ cho Triển Minh, còn mình thì nhấc chân đi vào thư phòng.
...
"Âu đại nhân, lão hủ Tông Trạch, nghe danh Âu đại nhân đã lâu, nay mới có dịp gặp mặt, quả là thiếu niên anh hùng."
Tông Trạch khiêm tốn tiến hành hành lễ với Âu Dương trước.
"Ấy chết, Tông đại nhân muốn chém chết hạ quan sao? Người là quan sai lục phẩm, cũng có thể là ngũ phẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939684/chuong-113-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.