Triển Minh chiêu mộ Sương quân cũng vì giữa đường xuất hiện một tên Trình Giảo Kim này mà trì hoãn, mà việc buôn bán quân sự đối ngoại cũng vì thay đổi bất ngờ này mà tạm dừng thương nghị. Sự cảm kích của Triển Minh đối với Âu Dương không lời nào có thể diễn tả được, trong thời gian hơn hai năm đã đưa hắn từ một tên Bộ khoái trở thành một Huyện Úy, sau đó còn được thăng chức lên làm quan thất phẩm. Hắn không giỏi biểu đạt, chỉ nói rằng Âu Dương đi đâu thì hắn sẽ đi đó, có nhậm quan mấy phẩm hắn cũng không bận tâm. Dù sao hắn cũng không phải là người bản địa, hơn nữa Huệ Lan cũng phải cùng Âu Dương rời đi.
Bất kể là nói như thế nào, thì tin tức này cũng đem đến cho huyện Dương Bình một bầu không khí trầm lặng, do sợ hãi và lo lắng với việc mình không biết, dẫn đến chủ chợ chẳng có lòng dạ nào quản lý, công nhân chẳng còn lòng dạ nào để làm việc, trường học cũng chẳng còn tâm trí nào để giảng dạy. Kể cả nông dân cũng không ngừng thảo luận xem có nên tích trữ lương thực hay không. Lúc Âu Dương còn ở đây, một chút ý nghĩa của việc tích trữ cũng không có, bởi vì bất luận là mùa màng có như thế nào, nha môn cũng sẽ căn cứ vào sự biến hóa của giá cả thị trường để ổn định giá. Năm mùa màng bội thu thì sẽ thu lương thực, năm thất bát thì sẽ bán lương thực. Cho nên việc tích trữ lương thực chỉ có tổn thất chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939678/chuong-114-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.