"Ta hiếu kỳ nha, Huệ Lan tỷ ngươi liền mang ta đi đi."
"Có cái gì hiếu kỳ, bên trong đều là đồ của nam nhân."
Lưu Huệ Lan cười nói:
"Nào là phòng bàn tròn, sảnh phi tiêu, giá trống, ta đi một lần, thua một cách hồ đồ, không có gì thú vị cả."
"Chỉ là những thứ này thôi à."
Lương Hồng Ngọc mặc dù không biết là cái gì, nhưng đại khái cũng biết tác dụng đại khái, có hơi thất vọng nói:
"Ngươi phải nói Âu Bình này quá keo kiệt đi. Ta chỉ cầm bản thảo hắn chưa viết xong đọc vài câu, đã trở mặt với ta cướp đi bản thảo. Ta đương nhiên biết không thể nhìn bậy, nhưng ta cũng chỉ muốn thử xem hắn rốt cuộc xem ta là người thế nào, hơn nữa ta vào xem thì sao chứ?"
Lưu Huệ Lan cười hỏi:
"Kết quả có phải rất thất vọng? Hắn rốt cuộc không xem ngươi là người của mình."
"Ừm!"
Lương Hồng Ngọc khẽ cười nói:
"Hắn rốt cuộc vẫn ngại xuất thân của ta."
"Nói không ngại là không thể nào. Ta và ngươi cũng biết, nam nhân nào có đại độ như vậy. Ta nói với ngươi, bên này nếu không phải đại nhân cố ý ủng hộ, ta và tỷ phu ngươi còn chưa chắc thành được. Hơn nữa cho dù ngươi hoa rơi hữu ý, đại nhân cũng là nước chảy vô tình. Theo như ta thấy, đại nhân nếu mỗi ngày bận rộn như vậy, đời này đều khỏi nghĩ tới việc thành thân."
Lưu Huệ Lan nói:
"Cho nên ta cân nhắc, chung quy phải an bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939621/chuong-124-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.