Âu Dương ở một bên hợp tình hợp lí nói:
"Hai thứ đồ này còn rất rẻ. Tử Mẫu Uyên Ương Lôi một bộ hai mươi quả, mỗi quả chỉ bốn trăm văn, như vậy một bộ chỉ có tám quan tiền thôi. Nhưng đừng nói đến giết người, chính là ngựa, một con ngựa chiến có rẻ hơn nữa cũng phải mười quan, một bộ pháo này liền có thể nổ mất hơn trăm quan tiền của kẻ địch, người Nữ Chân nhiều tiền hơn hay là bệ hạ nhiều tiền hơn?"
"Ừm!"
Thiên Tộ Đế vuốt râu suy tư.
"Pháo Súy Thủ, mỗi quả bốn trăm văn, cũng đã vô cùng rẻ rồi. Quan trọng nhất là, sử dụng những này căn bản không cần là quân tinh nhuệ. Cho dù đầu đá cũng học được cách sử dụng. Bệ hạ ngẫm lại xem, kẻ địch vạn mã trùng kích, mà chỗ ta chỉ cần ngàn người, mỗi người một pháo Súy Thủ, Nữ Chân không chết sạch thì cũng bị thương tám phần, bên ta kỵ binh tùy ý xông vào chém giết. Giết chết vạn người mà không cần hao phí người nào cũng không phải chỉ là ý nghĩ viển vông nữa."
Lý Tương một bên nói:
"Ta nói này Âu Dương, ngươi dù gì cũng là quan viên của Liêu quốc chúng ta, giá tiền có thể rẻ thâm chút hay không."
". . . Như vậy đi, hạ quan liều chết giảm thêm 10% nữa, cũng để thể hiện sự coi trọng quan hệ Tống Liêu của hoàng đế nước Tống."
"Được rồi!"
Thiên Tộ Đế nói:
"Tử Mẫu Uyên Ương Lôi này trẫm đặt năm nghìn bộ. Pháo Súy Thủ trẫm muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939615/chuong-125-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.