Âu Dương an ủi:
“Lão ca, ngươi có thể làm ở phú huyện trước mà. Bên Thượng Cốc gần đây đang chuẩn bị mở trường mỗi hương, nha môn trợ cấp. Ta thấy ngươi đi phù hợp.”
“Ngươi bớt nhảm. Đất Dương Bình tùy tiện bắt một người đều có thể viết thơ. Ngươi đi xem thử địa phương khác đi?”
Lý Hán lấy ra một phong thơ nói:
“Đây là một phong thư cho đệ đệ ở sương quân, trên đó toàn là hình vẽ. Một nam nhân nằm trên mặt đất, chính là nói cha hắn chết rồi. . . Dương Bình ngươi là cứ mười người thì mù chữ ba người. Nhã châu biết chứ? Cứ hai ngàn người chỉ có một người biết chữ. Trước đó vài ngày, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình đi xem rồi, định đầu tư, về sau vừa điều tra liền phủi mông đi mất. Thương nhân kia nói cho ta biết, bên này không tuyển được công nhân phù hợp, gầy yếu không nói, ngay cả biết chữ đều không tìm ra, ai làm đốc công, ai có thể trù tính quản lý, ai có thể viết thư báo cáo tình huống sản xuất mỗi tháng cho hắn, ai có thể truyền đạt đầy đủ ý của hắn. . .”
Âu Dương giơ tay cắt đứt Lý Hán tố khổ:
“Cần bao nhiêu tiền?”
Ai bảo việc này là đề nghị của mình.
Lý Hán trầm tư một hồi duỗi ra một ngón tay:
“Một trăm vạn.”
Âu Dương cả kinh nói:
“Một trăm vạn?”
“Năm mươi vạn.”
Lý Hán lập tức đổi giọng. Nhìn sắc mặt Âu Dương:
“Nếu không thì mười vạn? Dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939314/chuong-195-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.