Hồ Hạnh Nhi càng nhìn Âu Dương càng thấy hắn đáng ghét, nàng ta thề, nếu Âu Dương dám nói cơm cũng có thể tự mình sản xuất ra thì nàng ta sẽ lập tức trở mặt.
May mà Âu Dương không muốn ảnh hưởng đến sự ngon miệng của mình nên không nói thêm lời nào kích động Hồ Hạnh Nhi nữa. Đừng nghĩ rằng người nói ra những lời này không có ác tâm. Đây chính là nhà vệ sinh của ngày xưa đấy, ngồi chồm hổm sát một chút thì có thể tiến tới một sự tiếp xúc khá là gần gũi. Hà tất gì phải khiến khẩu vị của mình trở nên tệ đi chứ? Hắn thật khó mà tưởng tượng được một thiên kim tiểu thư như Hồ Hạnh Nhi lại có thể ăn màn thầu ở một nơi như thế.
Sự thật là Hồ Hạnh Nhi đã đến đó ăn. Sự ngưỡng mộ của Âu Dương đối với nàng ta đã đạt tới độ viên mãn. Nhưng khi Âu Dương thấy Hồ Hạnh Nhi đang không ngừng nuốt nước bọt, hắn liền cố nén ác tâm trong lòng, ngăn không cho mình công kích Hồ Hạnh Nhi nữa, nếu không bà cô này sẽ tìm mình để tính sổ, như thế thì bao nhiêu thứ khó khăn lắm mới ăn được sẽ nôn ra sạch. . .
Quản đốc là người quản lý ở cấp cơ sở nhất, trong hiện đại cũng là người của tổ chức lao động cơ bản. Tám tên quản đốc lần lượt được đưa đến mỏ. Âu Dương nhìn các quản đốc thuộc tộc người Nữ Chân trước. Lần đầu tiên quản đốc Nữ Chân tới nơi này, trong lòng cũng có chút lo sợ. Bọn họ biết người này là người có thể đưa họ từ thiên đường trở về với địa ngục.
Sau một hồi hỏi dò, Âu Dương biết được hai người này đã lạc hộ đến huyện Hạc Bích, hơn nữa tiền lương mỗi tháng năm đồng đều đưa hết cho huyện lị. Làm việc trong một căn phòng hai mươi hai ngày mỗi tháng, nghỉ ngơi tám ngày. Trừ việc tiền lương khi thử việc khá thấp ra thì các mặt phúc lợi khác không có gì khác biệt so với quản đốc người Hán.
Âu Dương biểu dương những biểu hiện vượt trội của hai người, ngỏ ý muốn mời họ vào làm trong lĩnh vực chỉ huy, đồng thời Âu Dương cũng chỉ ra, trong nội bộ người lao động luôn tồn tại một mối quan hệ hết sức phức tạp. Nhiệm vụ của họ là mở rộng những người thân tín ở bên cạnh mình, bắt toàn bộ những người xấu có ý phá hoại an toàn sản xuất trong mỏ quặng, cho những người thợ mỏ một hoàn cảnh sống an toàn và thuận lợi. Quản đốc bày tỏ sẽ kế thừa truyền thống trước đó, vì sự yên ổn và hài hòa của Đại Tống mà dốc toàn lực nhỏ bé của mình.
Đến hai quản đốc đang nghỉ phép cũng bị triệu đến mỏ quặng, Âu Dương lần lượt tìm hiểu về tình hình thực tế của những người thợ mỏ. Từ miệng của những người này, Âu Dương biết được, một người chưa từng đến hỏi về chuyện quản lý như Vương quản lý đột nhiên ba ngày trước lại tiến hành cải cách đám thợ mỏ, thi hành chế độ thưởng – phạt phân minh. Khen thưởng chính là tiến hành thưởng cho những công nhân lao động cần mẫn, bao gồm cả việc khen thưởng cuối năm cho hai mươi công nhân ưu tú nhất. Việc nghiêm phạt chủ yếu nhằm vào những công nhân kích động, bất mãn ở trong nội bộ, phá hoại và những lời bàn tán có ảnh hưởng đến sự hài hòa trong lao động và sinh hoạt. Người tố cáo những lời bàn tán như vậy, tùy theo tính nặng nhẹ của lời bàn mà có thể cầm trong tay tới hai trăm quan tiền thưởng.
Chính sách được ban hành, tính luôn các quản đốc Nữ Chân nhậm chức có mặt ở đây ngày hôm này thì đã có bảy người Nữ Chân bị dẫn đi. Đối với mấy người ở dưới, các quản đốc giải thích rằng do các mỏ quặng khác thiếu người nên muốn những người này đến đó đảm nhận chức quản đốc, chỉ là chuyện đề bạt, thăng chức nhân sự bình thường mà thôi. Mà sau khi bảy người này bị dẫn đi thì cũng không bao giờ xuất hiện trở lại nữa.
Cuối cùng là tới lượt của An Lao Xử, An Lao Xử nghe nói tuần công lần này rất hiền lành, nên cũng rất thoải mái mà bước vào. Âu Dương đúng là rất hiền hòa, từ trong miệng An Lao Xử, Âu Dương biết được tình trạng các thợ mỏ trong mỏ khá tương phản so với những gì mà người khác trình bày. An Lao Xử nói người Nữ Chân đều rất nghe lời, ra sức làm việc mà không có lấy nửa lời oán thán, nhiều nhất cũng chỉ nói một hai câu kêu ca mà thôi. Theo như cách nói của hắn thì hình hình hết sức tốt đẹp, so với kiến thợ, người Nữ Chân còn cần lao hơn nhiều. Âu Dương hỏi hắn về cách nhìn của hắn với người Nữ Chân, thấy đánh giá của hắn cũng khá tích cực.
Lời nói của Âu Dương đột nhiên xoay chuyển:
“An Lao Xử, nghe nói gần đây ngươi tiêu tiền như nước, không biết có đúng không? . . . Tiền ở đâu mà ngươi có vậy?”
An Lao Xử đã lường trước được chuyện này nên trả lời hết sức bình tĩnh:
“Tiểu nhân trước giờ đều rất tiết kiệm, vả lại tiền lương của tiểu nhân cũng không ít. Lại thêm việc tháng trước thúc thúc của tiểu nhân tạ thế, thúc thúc không có con cái nên đã để lại cho tiểu nhân một ít tiền.”
“Uhm!”
Âu Dương gật đầu, rõ ràng là rất hài lòng với thái độ của An Lao Xử:
“Biểu hiện của ngươi mọi người đều nhìn thấy cả. Hiện giờ bên Y Xuyên đang cần một phó trưởng cho mỏ quặng, đại chưởng quỹ muốn hỏi xem ngươi có hứng thú qua đó làm việc không?”
An Lao Xử ngây người một lúc rồi nói:
“Cảm ơn sự ưu ái của đại chưởng quỹ, nhưng An Lao Xử là người bản địa, quả thực không muốn phải chạy đến mấy trăm mét ngoài.”
“Cố hương khó bỏ, cái này ta hiểu.”
Âu Dương gật đầu:
“Mấy người Nữ Chân này cũng vậy, không quản đường xá xa xôi mà tới đây, phải đối đãi với người ta tốt một chút.”
An Lao Xử gật đầu, nói:
“Uy tín của tiểu nhân trong mặt bọn họ vẫn rất tốt.”
“Được rồi, ngươi đi làm việc của mình đi.”
Sau một vòng tuần tra, Âu Dương phát hiện ra uy tín của An Lao Xử đúng là không tồi, hắn nhìn các quản đốc khác như thể là những sinh vật lạ chớ đến gần vậy. Căn cứ vào những gì tai nghe, mắt thấy trong vòng một ngày qua, Âu Dương nhận định: An Lao Xử chính là người chịu trách nhiệm chính cho các vụ bạo động ở trong mỏ quặng này, một tên hán gian đúng chuẩn. Tuy bây giờ hắn có thể còn chưa biết, nhưng hắn đã nắm trong tay quá nhiều lợi ích, lại còn quyết tâm thẳng đường đến với bóng tối. Cho nên người này cần phải biến mất.
Đối với đồng bào của mình, hai quản đốc Nữ Chân nhậm chức khá là đại lượng. Uy tín của hai người này là lan rộng nhất trong số tám người, nhưng bọn họ lại tiếp nhận những đãi ngộ mà người khác không chịu tiếp nhận. Vương chưởng quỹ đích thân gặp mặt và cùng ăn cơm với họ.
Đến đếm mới trở lại huyện thành ở cách mỏ quặng không xa, Âu Dương vừa mới bắt tay vào việc chuẩn bị tư liệu và viết một bức tín khẩu gửi cho Vương chưởng quỹ thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Âu Dương hỏi:
“Ai đó?”
Hồ Hạnh Nhi đáp:
“Là ta.”
“Có chuyện gì sao?”
“Có.”
“Ừ.”
Do vậy mà Hồ Hạnh Nhi lại đẩy cửa bước vào rồi. Nàng ta xem ra cũng đã hiểu rõ, cái tên họ Triệu này căn bản không muốn nhìn thấy mình, nhưng mình thì lại muốn nhìn thấy hắn:
“Này, nói gì thì nói bản cô nương cũng đã đánh xe lâu như vậy rồi, lúc nào thì ngươi mới hoán đổi cương vị công tác cho ta đây?”
“Ta nói này Hồ cô nương, nếu như đổi lại là ta đánh xe, lẽ nào ngươi lại để cho một tên đánh xe đi thu tin tức sao? Ngươi lại là nữ nhân, hành sự có chút bất tiện.”
“Được mà, Lương Hồng Ngọc còn dẫn theo hơn trăm chiến thuyền đi xa tới mấy năm cơ mà.”
Hồ Hạnh Nhi nói:
“Hoàng Thượng cũng nói: Nữ nhân có chỗ nào không sánh được với nam nhân chứ?”
“Vấn đề này rất sâu sắc.”
Âu Dương cười rồi nói:
“Nhưng mà ngươi có thừa nhận rằng ngươi đúng là không sánh được với ta không?”
“…”
Hồ Hạnh Nhi không thể phủ nhận sự thật này.
Âu Dương cầm bức thư đưa cho Hồ Hành Nhi và nói:
“Đem gửi bức thư này đến Vương phủ.”
“Ngươi bảo một người con gái như ta đơn độc đi đưa thư lúc này sao?”
“Ai nói nữ tử mạnh hơn nam tử?”
Âu Dương hỏi ngược lại.
“Ta đi!”
Hồ Hạnh Nhi tóm lấy bức thư rồi đi với dáng vẻ hùng hùng hổ hổ. Nàng ta cũng không hiểu vì sao rõ ràng là đến để nói mình sẽ không làm việc tay chân nữa, nhưng giờ lại phải làm việc tay chân rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]