Vương chưởng quỹ nói:
“Đại liệt nữ, ngươi có đi cũng không giúp được gì đâu. Tạm thời Hạc Bích vẫn an toàn. Tương lai nếu có biến, chúng ta vẫn có thể đi từ phủ Kinh Triệu đến quân lộ Vĩnh Hưng.”
“Vương thúc thúc, ta có chuyện, cha ta lo lắng. Cha ta gặp chuyện, ta đương nhiên cũng lo lắng, để ta đi đi.”
Vương chưởng quỹ ngẫm nghĩ một lát rồi cũng gật đầu:
“Vậy thì phải phiền hiền đệ rồi.”
“Đâu có. Y Xuyên có chuyện chẳng lành thì ta đây cũng chết.”
Âu Dương chắp tay:
“Vậy ta đi trước, bên này phải phiền tới Vương chưởng quỹ. Nhờ đến quan hệ rộng rãi của Vương chưởng quỹ với các quan phủ lân cận và các chủ mỏ. Nhân tiện ta cũng hỏi luôn một câu, Vương chưởng quỹ cũng sẽ không có… . .”
Vương chưởng quỹ lắc đầu:
“An Lao Xử sẽ không xuất hiện nữa. Chuyện liên quan đến quốc gia đại sự. Vương mỗ không có gì phải khách khí.”
“Rốt cuộc là tình huống gì vậy?”
Hồ Hạnh Nhi hỏi.
“Tình huống là trong số các lao động là người Nữ Chân đang làm việc ở Đại Tống có không ít các gián điệp nằm vùng. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, thì người Nữ Chân ở khắp mọi nơi sẽ hưởng ứng và tập hợp lại thành một đội quân, xông thẳng đến Đông Kinh. Có khả năng liên quân Liêu – Kim sẽ chọc thủng đương Hà Bắc Đông, nhập vào Hà Bắc, chiếm lấy Đông Kinh.”
“. . .”
Hồ Hạnh Nhi giận dữ:
“Ngươi nói rõ mọi chuyện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939125/chuong-237-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.