Do vậy mà Âu Dương bị ngươi ta bán đi, đến Đông Kinh với dáng vẻ đầy bực dọc. Trương Tuấn đang ở trong doanh trại của cấm vệ quân, hắn cũng biết được tình hình trước mắt. Đánh cược cả tính mạng ở Lai Châu, sau đó lại mạo hiểm dùng tất cả những gì mình có đánh một trận lớn, chính là muốn lấy công chuộc tội. Cũng không phải không được coi mạng người như có rác, nhưng đừng chừa lại thóp cho người ta nắm, sự việc đừng quá ầm ĩ. Cũng không phải chưa từng có chuyện tương tự, nhưng trước khi sự việc ầm ĩ, khổ chủ và người bị hại sẽ cùng tới một thỏa thuận nhất định. Hoặc mượn quyền thế để làm sự việc lắng xuống.
Đối diện với sự mong đợi của Triệu Ngọc, Âu Dương thở dài, nói:
"Bệ hạ, vi thần chỉ là một tri huyện, Bệ hạ không thể cùng lúc bảo vi thần làm Khâm Sai, làm Giám Quân, làm Sứ giả điều tra tình trạng đường xá, làm..."
Triệu Ngọc phớt lờ những gì hắn nói, hỏi:
"Có thể xử lý không?"
"Có thể, nhưng phải tốn rất nhều thời gian và tinh lực."
Âu Dương nói:
"Bệ hạ đã lôi vi thần đến đây rồi, vi thần có thể không làm sao? Nhung theo như những gì vi thần được biết, Trương Tuấn biết đánh trận nhưng cũng rất tham lam. Thôn tính đất đai ở Hà Bắc. Vi thần thấy sớm muộn gì hắn cũng sẽ là một tham quan, chi bằng để hắn làm quan tham sớm hơn một chút vậy."
Triệu Ngọc nói:
"Bảo khanh đến giúp một tay chứ không bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939047/chuong-254-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.