"Người chỉ có muốn sống, nào có muốn chết?"
Âu Dương nói:
"Các ngươi sao nhất định phải đánh trận chứ? Người Nữ Chân mười mấy năm này sống ngoại trừ chiến tranh vẫn là chiến tranh, ta rất không hiểu, vì sao các ngươi phải đánh?"
"Vì sao?"
Oát Xuyết cố gắng suy nghĩ thật lâu mới nói:
"Vì sinh tồn và tôn trọng. Hơn nữa, ngoại trừ đánh trận, chúng ta còn biết cái gì?"
Âu Dương biết, bọn họ đã biến đánh trận thành một phương thức sống, chứ không phải một loại hành vi. Rất nhiều người bọn họ vừa ra đời đã bị quán thâu tư tưởng chiến đấu. Bọn họ tôn kính nhất là dũng sĩ, khinh bỉ người nhu nhược. Chết trận trên chiến trường được coi là số mệnh của dũng sĩ. Giống ngươi rất khó lý giải về tổ chức tôn giáo cực đoan Ả Rập, bọn họ nghĩ rằng vì chân chủ vì Ả Rập mà chết là việc rất quang vinh và thần thánh. Bọn họ quen thấy kẻ địch chết đi, cũng quen thấy người mình chết đi. Phải biết rằng muốn thay đổi sinh hoạt tập quán của một người có bao nhiêu khó.
Không thể phủ nhận, Oát Xuyết vẫn rất tốt với bằng hữu, cho dù trong tay Âu Dương còn có vũ khí hắn chán ghét. Hắn để lại đùi sau của con thỏ cho Âu Dương và Triển Minh. Hai người cũng không nói vấn đề rất khó nói rõ này nữa, uống rượu, nói chuyện phiếm. Nói chuyện Dương Bình, nói chuyện Đông Kinh, nói chuyện nữ nhân.
Mãi đến khi hai ngàn kỵ binh đem bọn họ bao vây, trang phục cấm quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1938980/chuong-267-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.