Triệu Ngọc đi lên, sau đó hất đầu tóc nói:
" Một năm này, ta ít nhất có một trăm cơ hội rời khỏi nơi này, ngươi có biết vì sao ta không rời đi không?"
" Không biết."
Âu Dương lắc đầu, không phải là một trăm lần mà là không lần. Triệu Ngọc dù sao đối với thủ đoạn giang hồ của Âu Dương vẫn còn chưa quen thuộc. Bốn ngôi biệt thự phụ cận bên này đã bị Âu Dương mua toàn bộ, ngụ ở bên trong đều là người tử trung với Âu Dương ở Dương Bình. Triệu Ngọc chỉ cần vừa rời khỏi biệt thự, sẽ bị bắt lại. Nhưng nếu không bị phát hiện, Âu Dương tất nhiên cũng sẽ không nói.
Triệu Ngọc cầm cái ghế ngồi đối diện Âu Dương, chân đặt tại trên người Âu Dương nói:
" Bởi vì ta muốn hảo hảo ức hiếp ngươi."
" Không đúng, ngươi phải cùng ta đi về quê một chuyến, ghi tên trở thành vợ cả của ta, rồi sau đó chính là ta ức hiếp ngươi."
"Hửm, ai nói gả cho ngươi?"
Triệu Ngọc khinh thường nói:
" Nghĩ khá lắm."
Âu Dương cười khổ hỏi:
" Vậy ngươi cưới được không?"
"Ừ, nếu như thế thì trẫm có thể suy nghĩ."
Triệu Ngọc nói:
" Vậy trẫm liền miễn cưỡng phong ngươi làm diện thủ của trẫm, đêm nay thị tẩm. Nếu biểu hiện tốt, trẫm sẽ có phần thưởng xứng đáng."
" Cần gì phải đêm nay chứ?"
Âu Dương bắt lấy chân Triệu Ngọc hỏi:
" Không bằng phỏng vấn bây giờ, xem ta có đủ tư cách hay không."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1938762/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.