Chương trước
Chương sau
Sưu tầm: Truyện FULL

Hơn nữa Long Kình Thiên nhìn ra được thực lực của người lùn Vi Ân không phải nhờ dược lực, hoặc trưởng bối cưỡng ép tăng lên, gã không như Cổ Phạn.

Năm binh sĩ Hải tộc trong đó có một người đàn ông trung niên đứng trước nhất nhìn người lùn Vi Ân, quát:

- Tiểu tử, giao cự phủ của ngươi ra đây!

Người lùn Vi Ân cười lạnh nói:

- Ta nói rồi, muốn mua vô lượng trọng phủ của ngươi thì phải đưa ra năm mươi vạn Nguyên Dương đan!

Người đàn ông trung niên Hải tộc nghe vậy cất tiếng cười to, chân mày tím rung rinh. Bốn Hải tộc khác cũng cười theo.

- Tiểu tử, muốn năm mươi vạn Nguyên Dương đan? Một cây rìu rỉ sét mà cũng đáng năm mươi vạn Nguyên Dương đan? Đầu óc ngươi không bị gì chứ?

Người đàn ông trung niên Hải tộc cười nhạo:

- Nếu không rỉ sét thì lát nữa lão tử chém não ngươi ra!

Người đàn ông trung niên Hải tộc nói tới đây mắt lóe tia khát máu, liếm môi:

- Óc nhân loại có vị không tệ.

Tộc người lùn nói tỉ mỉ ra cũng xem như là một chi nhánh của nhân tộc.

- Đúng vậy. Giết tiểu tử này, đỡ hai vạn Nguyên Dương đan.

- Trên người hắn chắc có nhiều Nguyên Dương đan.

Bốn Hải tộc khác cũng kêu gào.

Người lùn Vi Ân sắc mặt âm trầm nhìn năm người.

Nhưng thực lực của năm Hải tộc không yếu, người đàn ông trung niên Hải tộc là một cường giả hoàng cấp, bốn người khác dù không phải thì cũng là võ vương lục, thất tầng.

Người đàn ông trung niên Hải tộc nói với bốn Hải tộc khác:

- Các ngươi không cần ra tay, để ta giết tiểu tử này là đủ rồi!

Bốn Hải tộc khác đáp:

- Tuân lệnh đại ca!

Người đàn ông trung niên Hải tộc tay lóe tia sáng lạnh, một thanh loan câu hiện ra, chớp lóe ánh sáng tím đen. Người lùn Vi Ân thấy vậy thì biến sắc mặt, hiển nhiên loan câu có bôi kịch độc.

- Tiểu tử, lão tử lại cho ngươi một cơ hội nữa, giao trọng phủ ra đây, lão tử có thể cho ngươi hai vạn Nguyên Dương đan, nếu không thì... Hắc hắc!

Người đàn ông trung niên Hải tộc tay cầm loan câu đi hướng người lùn Vi Ân:

- Ngươi đừng mơ đám nhân loại yếu đuối, gan nhỏ sẽ giúp ngươi!

Người đàn ông trung niên Hải tộc chỉ vào nhân tộc xung quanh bàng quan, trong mắt đầy trào phúng.

- Tại Loạn Hải này là thiên hạ của Hải tộc chúng ta, nhân tộc các ngươi là tiện dân thấp kém.

Người lùn Vi Ân quát lạnh:

- Nói nhảm nhí!

Trong tay người lùn Vi Ân xuất hiện cây búa to, là gã dùng trăm loại tinh thiết, tốn hai năm mới đúc thành vô lượng trọng phủ.

Một năm nay thực lực của người lùn Vi Ân tăng lên, không ngừng dùng vô lượng trọng phủ, so với một năm trước thì vô lượng trọng phủ có uy lực càng mạnh.

- Muốn chết!

Người đàn ông trung niên Hải tộc bay lên, loan câu chém xuống người lùn Vi Ân, lóe tia sáng tím đen.

Đinh!

Người lùn Vi Ân giơ cự phủ đón đỡ.

Người đàn ông trung niên Hải tộc cảm thấy cánh tay phải run lên, cảm giác tê dại truyền đến. Người đàn ông trung niên Hải tộc giật mình, đôi mắt nóng bỏng nhìn vô lượng trọng phủ.

Người đàn ông trung niên Hải tộc quát:

- Các ngươi cùng ra tay, cùng ta giải quyết tiểu tử này!

Người lùn Vi Ân thầm mắng đối phương vô sỉ.

Cửu Vĩ Thiên Miêu mở miệng nói:

- Đại ca, chúng ta có cần ra tay không? Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com

Bốn Hải tộc khác ra tay, năm người vây công. Người lùn Vi Ân đã đỡ trái hở phải, cứ theo đà này thì không mấy phút sau sẽ thất bại, thậm chí bị đánh chết.

Long Kình Thiên gật đầu.

Nói sao thì hai người xem như quen biết.

Hơn nữa Long Kình Thiên không có cảm tình với Hải tộc.

Nhân tộc là tiện dân thấp kém sao? Long Kình Thiên nheo mắt.

- Tiểu tử, ngươi đi chết đi!

Nhân lúc người lùn Vi Ân hốt hoảng thụt lùi, người đàn ông trung niên Hải tộc cầm loan câu chém hướng cổ Vi Ân.

- Lão tử lấy chắc đầu của ngươi rồi!

Người lùn Vi Ân nhìn loan câu dính kịch độc rạch hướng cổ mình, tia sáng lạnh chớp lóe thì mắt kinh hoàng. Người lùn Vi Ân cho rằng mình chết chắc, bỗng nhiên có luồng sáng vàng xét qua. Keng một tiếng, loan câu dính kịch độc bỗng trật sang bên. Thân hình người đàn ông trung niên Hải tộc lảo đảo xông tới trước, té xuống đất quảng trường đại hình, mặt dính đầy bụi, bộ dạng rất buồn cười.

Bốn Hải tộc khác nhìn hướng người đàn ông trung niên Hải tộc té xuống đất quảng trường đại hình.

Người đàn ông trung niên Hải tộc vội vàng bò dậy, gầm lên:

- Là ai, là ai tập kích lão tử?

Người đàn ông trung niên Hải tộc xoay người, liếc nhân tộc bàng quan xung quanh, như mãnh thú tùy thời phản công.

Nhân tộc đứng xem kinh sợ thụt lùi, sợ bị giận cá chém thớt.

Long Kình Thiên nhìn đám nhân tộc kinh sợ thụt lùi, không dám kêu một tiếc, thầm lắc đầu. Long Kình Thiên trong ánh mắt chăm chú của mọi người cùng Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch đi đến.

Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch đi tới trước mặt mây Hải tộc, đứng lại.

Người đàn ông trung niên Hải tộc chỉ vào Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, giận dữ hét to:

- Là ngươi, là hai ngươi không biết sống chết tập kích ta?

Người đàn ông trung niên Hải tộc mắt đỏ rực nhìn Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.

Nhưng người đàn ông trung niên Hải tộc mới nói xong thì bỗng có tia sáng vàng xẹt qua, gã há to mồm hét thảm.

- Tay của ta.

- Tay của ta!

Chỉ thấy cái tay người đàn ông trung niên Hải tộc chỉ vào Long Kình Thiên rớt xuống đất, máu phun ra nhuộm đỏ mặt đất xung quanh.

- Ta ghét nhất người khác chỉ tay vào mình.

Long Kình Thiên biểu tình lạnh lùng nói:

- Ai cũng không được, cho dù là Chúc Dung, Hạo Thiên, Đế Tuấn cũng không thể!

Chúc Dung chính là Thiên Tôn đắc đạo hỗn độn.

Hạo Thiên chính là ngọc đế của Tiên Giới.

Đế Tuấn chính là thiên đế hồng hoang.

Người đàn ông trung niên Hải tộc nghe vậy vừa kinh vừa sợ hét to:

- Tiểu tử, ngươi dám chặt bàn tay ta, ngươi muốn chết, muốn chết! Chúc Dung, Hạo Thiên, Đế Tuấn là cái thứ gì, bọn họ không dám, ta dám, Hải tộc chúng ta dám, Kình Vương bốn cánh của Đông Hải đại nhân chúng ta dám! Ngươi chờ đi, ta sẽ kêu người tới!

- Chúng ta đi!

Bốn Hải tộc khác vội theo sau người đàn ông trung niên Hải tộc chạy vắt giò lên cổ.

Cửu Vĩ Thiên Miêu thấy năm người kia hoảng loạn chạy trốn, mở miệng nói:

- Đại ca, mấy tiểu tử này là binh sĩ của Kình Vương bốn cánh của Đông Hải, chúng ta có cần...?

Long Kình Thiên nhìn bóng dáng năm người chạy trốn, vẻ mặt thản nhiên nói:

- Để chúng đi mang người tới.

Kình Vương bốn cánh của Đông Hải? Lại là Kình Vương bốn cánh của Đông Hải. Xem ra Long Kình Thiên và Kình Vương bốn cánh của Đông Hải đúng là có duyên. Nói vậy thì xuyên qua Loạn Hải, đi thần ma chiến trường sẽ không buồn nữa.

Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch đứng ở quảng trường đại hình, Long Kình Thiên muốn xem mấy Hải tộc có thể mang nhân vật gì đến.

Người lùn Vi Ân vẻ mặt nghi ngờ đi tới trước mặt Long Kình Thiên, vì hắn và Cửu Vĩ Thiên Miêu đều thay đổi khuôn mặt nên gã không nhận ra hắn.

Người lùn Vi Ân không ngờ đối phương vốn không quen biết lại ra tay cứu gã.

Dù người lùn Vi Ân nghi hoặc nhưng không quên mở miệng, hành lễ cảm ơn:

- Hai vị tiền bối, tại hạ tên Vi Ân, da tạ mới nãy các ngươi ra tay cứu giúp!

Tiền bối? Long Kình Thiên, Cửu Vĩ Thiên Miêu nghe xưng hô thì cười cười.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.