“Thất Hồn giải như thế nào?” 
“Thứ lão hủ bất lực.” 
“Ngươi ở chỗ này yên ổn ẩn cư hơn hai mươi năm, nếu như bị những kẻ thù ngày xưa biết được, ngươi nghĩ bọn họ sẽ có phản ứng gì?” 
“…” 
***** 
Biên giới Xuyên Điền. 
Một chiếc xe ngựa đang chạy như bay trên đường lớn. 
“Hiện tại cảm thấy thế nào?” 
“Không sao cả.” 
Trong xe có hai người, đều là nhân vật độc nhất vô nhị trên giang hồ, thế nhưng lúc này bọn họ đang ngồi chung trên một chiếc xe ngựa, cùng đi về một hướng. 
Vong Xuyên cổ cuối cùng cũng ảnh hưởng đến thân thể Lục Đình Tiêu. Cho dù hắn không bị mất đi ký ức, nhưng cứ cách mỗi mười hai canh giờ đều phải chịu nỗi đau nhức đến tận xương. Với võ công và lực nhẫn nại của Lục Đình Tiêu mà nói, lúc độc phát có thể khiến sắc mặt hắn tái nhợt hẳn đi, cả người đầy mồ hôi lạnh, liền biết được cổ này có bao nhiêu lợi hại. 
Nếu như không nhanh chóng tìm được phương pháp giải cổ… 
Trầm Dung Dương vươn tay vén một góc rèm cửa, quay đầu che giấu vẻ lo lắng phảng phất dưới mi mắt. 
Miêu Cương, người đời sau phần lớn đều cho rằng nó chính là Vân Nam. Trên thực tế, tại thời điểm này Miêu Cương bao gồm các tỉnh Tứ Xuyên, Quý Châu, Hồ Nam và Vân Nam, mà loại cổ vô cùng thần bí này, cũng có bắt nguồn từ nơi đây. 
Cổ không giống với độc. 
Độc dược vô sắc vô vị, nếu mất phương pháp bào chế, còn có thể dựa vào dược tính mà tìm cách áp chế, thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-toan-thien-tinh/1319720/quyen-3-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.