ChịGiai Tuệ ghé sát mắt nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, ước đoán:
-Chúng ta tới điện Sùng Chính lúc mười một giờ trưa ngày mười sáu, sau đó mở chiếckhóa Song Long cũng không mất nhiều thời gian lắm, còn lúc này là một giờ chiềungày mười tám, như vậy là chúng ta đã xuống đây được hai ngày rồi.
LãoNgũ thốt lên một tiếng đầy cảm khái rồi lầm bầm tự nói một mình:
-Mới hai ngày thôi à, vậy mà tưởng chừng như đã hai năm trôi qua. – Rồi lão hỏichị Giai Tuệ xem lượng lương thực và nước uống còn lại bao nhiêu.
ChịGiai Tuệ đặt balô xuống kiểm tra lại chỗ lương thực dự trữ. Nước khoáng còn mườichai, lương khô mười bốn gói, nếu theo lượng sử dụng như hiện nay hay tiết kiệmhết mức thì cũng chỉ có thể duy trì trong khoảng từ ba đến năm ngày là cùng.
LãoNgũ gật đầu, thở dài:
-Đến lúc đấy mà vẫn chưa thoát ra được, thì chỉ còn cách tự mút chân, uống nướcđái của mình thôi. Mẹ kiếp, đói thì còn nhịn được chứ khát thì làm sao mà chịuđược chứ, cổ họng ta khô rát như lửa đốt đây này.
ChịGiai Tuệ tủm tỉm cười, đang định mở lời trấn an lão thì hai tay chị chợt sờ lêntrán rồi ngẩng đầu lên, vừa quan sát vừa thắc mắc:
-Sao ở đây lại dột nhỉ?
Tôicũng giật mình kêu một tiếng, đang định hỏi lại xem là chuyện gì thì chợt thấyphía trên đầu tự dưng mát rượi, giống như đang có hạt mưa rơi xuống vậy. Rồisau đó hai hạt, ba hạt… liên tiếp rơi xuống. Trong căn hầm nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-toa/1930484/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.