Lớpđất cát nhanh chóng tụt xuống do lực đẩy dần biến mất, chỉ một lúcsau, mũi bàn chân tôi đã chạm mặt sàn, rồi từ từ đứng thẳng ngườilên.
Tôivẫn còn chút hoài nghi, không dám tin vào mắt mình, liền mượn chiếcgương Dạ Minh của Lão Ngũ, ngồi sụp xuống quan sát tỉ mỉ khe rãnhgiữa những phiến đá. Chị Giai Tuệ thấy vậy cũng chạy tới quan sátcùng với tôi.
Dướiánh sáng của chiếc gương Dạ Minh, tôi không tìm thấy bất kỳ dấu vếtnào của lớp đất cát kia. Đưa tay ra lần khắp mặt phiến đá, thì chỉcó cảm giác mát mẻ và nhẵn thín, giống như chúng đã được mài giũarất kỹ. Thế nhưng từ phía dưới, một luồng khí nhỏ mát lạnh đangkhông ngừng thổi qua khe rãnh nối các phiến đá lại với nhau. Đươnglúc những phiến đá này chưa kịp khép lại với nhau, tôi nheo mắt nhòmxuống phía dưới, nhưng chỉ thấy một màu đen kịt.
ChịGiai Tuệ cũng quỳ gối, áp tai xuống mặt sàn, vẻ mặt hơi khácthường, rồi chị vẫy tôi lại gần. Tôi làm theo chị, quỳ hai gối rồiáp một bên tai xuống khe rãnh nhỏ gần đó. Luồng khí mát lạnh phảvào trong tai hơi ngưa ngứa. Thế nhưng, tôi vẫn có thể nhận ra, phíadưới sàn đá là một khoảng không rộng lớn bất thường, và từ đókhông ngừng dội lên những tiếng động lạ, giống như tiếng gió vi vútthổi đến từ một nơi bằng phẳng rộng lớn như chúng tôi đang đứng.
Đúngchỗ tôi hạ xuống có vài tia sáng xanh le lói lách mình qua lớp cát,đó chính là tia sáng của chiếc gương Dạ Minh. Nhìn thấy nó, tôi cảmthấy yên tâm hơn hẳn, trong tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-toa/1930479/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.